*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vũ Vân Hân khó xử gãi gãi đầu, mới đó mà đã sống chung thì có phải nhanh quá không? Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý mà.
"Búp bê à búp bê ơi! Bọn con yêu mẹ!” Ba nhóc con cuối cũng gọi điện về.
Vừa rồi bọn nhóc chạy quá nhanh nên cô không kịp hỏi. “Các con đang ở đâu thế?".
"Búp bê, tối nay mẹ ngủ cùng tổng giám đốc Mục hả? Từ khi tụi con đi học về giờ mẹ không về nhà xem bọn con sao?”
“Cái quỷ gì thế! Mẹ vẫn luôn ở nhà mà!”
Ba nhóc con mở camera quay nhà mới của mình, vô cùng hài lòng nói: “Đây chính là nhà mới của chúng ta, đồ đạc của mẹ đều đã chuyển đến đây rồi, bây giờ chỗ của mẹ là nhà của tổng giám đốc Mục! Nếu mẹ không qua thì chúng con đành chấp nhận để mẹ và tổng giám đốc Mục sống chung thôi!”
Gì cơ! Vì sao dọn nhà lại không ai nói gì với cô?
Quan trọng là hàng xóm của cô lại là Mục Lâm Viên!
“Chuyện đó...anh thật sự ở đây sao?”
"Gọi Lâm Kiên!”
Cô đã vội muốn chết rồi, vậy mà người đàn ông này vẫn muốn sửa lại xưng hô sao. Vũ Vân Hân hít sâu một hơi: “Lâm Kiên, anh ở đây sao?” “Nếu em muốn ở chung cũng được đấy!” “Vì sao tôi lại phải chuyển sang bên kia?"
"Không vì sao hết” Mục Lâm Kiên làm việc chưa bao giờ giải thích.
Anh vỗ vỗ lồng ngực của mình: “Ngồi xuống đây!”
Mấy câu quá mức hiển nhiên này quả thực sắp khiến Vũ Vân Hân tức giận đến mức phun máu rồi. “Anh đã có nhà rộng như thế rồi, vì sao lại?”
Lúc trở về đến giờ, Vũ Vân Hân hỏi những vấn đề thể này rất nhiều lần, Mục Lâm Kiên không còn kiên nhẫn nữa, anh kiêu ngạo đứng dậy đi đến trước mặt cô.
“Có những câu nói một lần là đủ rồi!” Anh cường thể nắm lấy cằm cô, thân mật chặn môi cô lại.
Nụ hôn vô cùng mạnh mẽ, quả thực sắp hôn cô đến mức choáng váng.
Vũ Vân Hân lập tức ngăn anh lại: “Khoan đã! Khoan đã!”
Một tay cô đẩy anh ra, sau đó cầm túi chạy về phòng đối diện.
Mặc dù Mục Lâm Kiên lúc nào cũng có thể cướp đi hạnh phúc của bốn người nhà cô, nhưng cũng có thể cho nhà có cảm giác an toàn.
“Mục Lâm Kiên vào ở đó, sau này cũng sẽ không có ai dám tùy tiện quấy rầy chúng ta nữa! Cho dù có người gõ cửa, vậy người đó cũng chính là Mục Lâm Kiên, chúng con cũng bất đắc dĩ lắm mới đưa ra hạ sách này đấy. Ba nhóc con non nớt bập bẹ giải thích.
"Thật xin lỗi!”
Vũ Vân Hân ôm con, hôn mỗi đứa một cái, xin lỗi con vì vừa rồi mình quá xúc động.
“Vậy các con có nói chuyện này với Mục Lâm Kiên không”
Ba nhóc con lắc đầu, nhanh miệng nói.
“Có nghĩa là Mục Lâm Kiên không biết chuyện trong căn phòng kia lúc nào cũng có người đến gõ cửa đúng không?”
“Không biết ạ!” Ba nhóc con ba miệng một lời trả lời mẹ.
Thật ra Hà Cảo đã không nhịn nổi nữa, cười phốc một cái: “Có phải nghĩ lại rất kích thích không ạ? Lỡ như Lê Thu ngu ngốc cầm dao đến uy hiếp, kết quả mở cửa thì nhìn thấy Mục Lâm Kiên, có phải rất thú vị không mẹ? Hoặc là người giao thức ăn độc ác đó đến, sau đó bị Mục Lâm Kiên vô tình ném ra khỏi cửa, mẹ nói có phải rất thoải mái không?”
Vừa nói xong, phòng bên cạnh đã vang lên tiếng đập cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT