*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Màn Thầu giải thích: “Nếu như bị rơi, vậy thì em sẽ nhìn thấy nơi mà camera bị rơi ấy, nếu bị hỏng thì màn hình sẽ có màu đen, bây giờ không thể kết nối được, rõ ràng camera hoàn chỉnh, là bị người khác cố tình tắt đi.”

Ba đứa bé nhíu mày: “Công ty lớn như vậy nhưng hình như ai cũng không thích Búp Bê nhà chúng ta, nhưng mà hôm nay Búp Bê đeo hoa tai, không bị phát hiện mới đúng chứ, vậy thì đối phương nhất định là người ở rất gần mẹ”.

Người có thể đi tới gần Vũ Vân Hân, ngoại trừ Hoàng Hà ở cùng một phòng làm việc ra thì không còn người nào khác!

“Hoàng Hà biến thành người xấu rồi sao?” Bánh Bao đầy khí chất bởi một lượt, từ trong chồng bài Tarot lấy ra lá Tử Thần.

“Anh không được mê tín như thế! Nếu như vậy, thì Búp Bê quá đáng thương rồi! Mạo hiểm tính mạng vào chốn nguy hiểm vì kiểm thịt cho chúng ta ăn”. Há Cảo nghĩ tới mà đau lòng.

“Vậy thì còn ai nữa? Mục Lâm Kiên?” Bánh Bao rút ra một lá bài Tarot: “Là Yêu thương! Chú đẹp trai này cũng si tình quá đi! Anh em chúng ta không thể để cho Mục Lâm Kiên làm Búp Bê nảy sinh tình cảm, nếu không thì chúng ta không có chỗ đứng nữa đâu.”

Con người không tin vào bói toán- Màn Thầu khinh bỉ: “Giả thần giả quỷ, anh có thể nói lời nào đáng tin được không?”

Vẻ mặt Há Cảo nghiêm túc nhìn Bánh Bao nghiền ngẫm bài Tarot, bộ dáng nghiên cứu đạo lý tới rõ ràng: “Anh hai, hay là anh giúp em bói xem, chị bán báo ở lầu dưới có thích em không? Nếu như bói đúng, vậy thì bọn em tin anh, còn nếu không đúng thì bọn em không tin!”

“Cái này còn phải bói sao? Chị đó sẽ không kết hôn với em đâu! Em từ bỏ đi! Người ta đối với em chỉ là sự yêu thích đơn thuần với một đứa em trai mà thôi!”

Há Cảo bĩu môi: “Đúng là giả thần giả quỷ!”.

Bánh Bao bất đắc dĩ nhún vai, không tin thì thôi.

Cậu chán nản xáo bài lại, chọn bài thêm lần nữa.

Tuỳ tiện lấy một lá, trên đó xuất hiện một toà tháp cao.

“Mọi chuyện thật sự không ổn! Búp Bê, gần đây mẹ lành ít dữ nhiều rồi!”

“Này này, thật sự là cô ta!”  m thanh kích động của Há Cảo truyền tới.

Hai anh em mau chóng chạy bước nhỏ tới: “Hoàng Hà biến thành người xấu rồi! Mọi người nhìn xem!”

Màn Thầu xâm nhập vào hệ thống của văn phòng tổ 5, nhìn thấy Hồng Hà đang coppy bản poster.

“Cô ta sao lại có trò này?”

“Còn ở trong điện thoại”

“Vào điện thoại cô ta xem”

Màn Thầu ngại ngùng, gãi gãi đầu nói: “Em không có số điện thoại của cô ta, không vào được.”

“Xì..” Hai người mất hứng mà quay lại chỗ ngồi của mình, bóc một gói khoai tây chiên, bắt đầu ăn.

“Cộc, cộc, cộc.”

“Bất giác đã tới 5h rồi, ông anh đẹp trai e quý nhất tới rồi”



“Bác không tìm Búp Bê! Bác tìm các cháu! Không phải lúc trước các cháu rất thích bác sao? Bác mời các cháu thêm bữa cơm nữa nha?”  m thanh như tắc nơi cuống họng, không giống bình thường, như hai người khác nhau vậy, trạng thái tinh thần của Lê Thu không tốt lắm, làm cho người ta có cảm giác âm trầm đáng sợ như quỷ vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play