*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi mà Vũ Vân Hân đang rối rắm phân chia tư liệu cá nhân, bỗng thông báo tới một tin tức: “Nếu như bạn muốn thông qua xét duyệt, thật sự rất đơn giản, viết rằng chưa kết hôn, đã sinh con, sau đó viết ra tên của ba tên tạp chủng- thành viên trong gia đình, chúng tôi dĩ nhiên sẽ cho bạn qua.”

Đây là tin tức mà Vũ Thư Anh công bố, rõ ràng là đem chuyện của chính Vũ Vân Hân thông báo ra ngoài mà.

Chỉ cần cô viết ra chuyện của mình, tất cả mọi người, dẫn đầu là bộ phận nhân sự, nhất định sẽ ở sau lưng cô nói ra nói vào.

Cô tuyệt đối không cho phép bọn trẻ chịu bất cứ tổn thương nào về mặt dư luận, cho dù chỉ là một chút.

Khi còn cách năm phút nữa, Vũ Thư Anh vẫn không nhìn thấy tin tức đối đầu của Vũ Vân Hân, cố ý gửi tin tức qua: “Không phải chỉ là một việc rất nhỏ sao? Sao một hai phải che dấu chứ? Lúc cô nhậm chức đã không viết tin tức nhậm chức chính xác, tôi không truy cứu cô, hiện tại đây là thăng chức, công băng, công khai, công chính”

Vũ Vân Hân ấn vào nút xoá, trực tiếp block cô ta.

Cô không quan tâm con người thích xem náo nhiệt đó.

Về chuyện thăng chức, cô không cần.

Về đến nhà, đẩy cửa ra, thấy cái ót đáng yêu của ba đứa bé lộ ra từ trong chăn.

Tư thế ngủ ngốc nghếch, ba đứa bé cuộn thành một đoàn.

Khuôn mặt nhỏ mềm bị máy sưởi hong tới trắng trắng hồng hồng, nhìn thấy chỉ muốn căn một ngụm.

Vũ Vân Hân khẽ vuốt trán bọn trẻ một cách cưng chiều, đắp chăn đàng hoàng lại cho bọn trẻ, rồi quay về phòng bếp.

Mấy hộp giữ nhiệt còn để trên bàn ăn, trong đó đều là đồ ăn mà Vũ Vân Hân thích nhất.

“Búp Bê, không cần quật cường nữa, bây giờ thời tiết hay thay đổi, mỗi ngày mẹ đều trở về rất muộn, bọn con cũng rất đói! Mẹ mạnh mẽ nhưng đừng ảnh hưởng tới bản thân nha!

Bọn con yêu mẹ”.

Bọn trẻ sợ không từ chối ý tốt của Mục Lâm Kiên sẽ bị Vũ Vân Hân mắng, nên sau khi ăn xong liền dán tờ giấy này lên, rồi đi ngủ sớm.

Chỉ khi ngủ rồi, Vũ Vân Hân mới không đành lòng đánh thức chúng dậy.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, mỗi ngày trở về nhà, trời hầu như đã tối đen.

Càng đến mùa đông, con người ta càng dễ đói.

Vũ Vân Hân thật sự không chịu được cảnh bọn trẻ chịu khổ cùng cô.

Ai bảo mình không có bản lĩnh đó, làm cho mình và bọn nhỏ ăn ngon uống tốt.

“Cộc, cộc, cộc…”

Đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Vũ Vân Hân từ trên ghế đứng dậy, đi đến trước cửa phòng, nhìn vào mắt mèo.

Gõ cửa ầm ầm mà không thấy ai đáp lại, bèn nhấn chuông cửa.

Tiếng chuông cửa này đinh một tiếng, làm bọn trẻ đều tỉnh dậy hết.

Vũ Vân Hân buồn bực, biết vậy thì tắt chuông cửa luôn cho rồi.

Ba cái đầu nhỏ chui từ trong ổ chăn ra: “Búp Bê, mẹ sẽ mập mất! Hôm nay bọn con không có gọi chú đầu bếp về nhà, bởi vì hôm nay chú đầu bếp nấu cho bọn con rất nhiều món ngon”.

Chúng có chút sợ hãi, cái cổ quấn chăn thò ra ngoài, lo sợ nhìn về phía Vũ Vân Hân.

“Mẹ biết! Chuyện đó chỉ cho phép vào mùa đông này thôi.

Biết chưa?”

“Búp Bê, mẹ không để ý chứ?”

“Ừ,.

Ba đứa bé kích động hoan hô, chui từ trong chăn ra ngoài quay vòng vòng.

“Chị ơi, em biết chị ở bên trong, chị có thể mở cửa không?

Em có chuyện muốn tìm chị”

Ba đứa bé yên lặng, nghi hoặc nhíu mày: “Ai? Búp Bê, người nào không biết điều mà dám kêu mẹ là chị vậy? Bọn con đi nhìn xem, đối phương rốt cục có bao nhiêu non nớt”

Đi tới mắt mèo nhìn một cái, tất cả đều bị doạ giật mình.

Ba đứa bé vội vàng chạy ra sau lưng Vũ Vân Hân: “Tại sao?

Cô ta ở trước cửa nhà mình, đáng sợ thật đấy..”

Bàn tay nhỏ túm chặt lấy một góc áo của Vũ Vân Hân.

“Tại sao cô ta lại gọi Búp Bê là chị?”

“Em cảm thấy cô ta có vẻ không thông minh cho lắm”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play