Trái một câu Lâm Kiên, phải một câu Lâm Kiên, tại Mục Lâm Kiên như muốn mềm nhũn ra vậy.
Lăng tổng đã hoàn toàn bị coi là bóng đèn.
Rõ ràng bản thân hôm nay xuất viện, tin rằng sẽ được Vũ Vân Hân mang canh gà đến tiễn, kết quả canh gà không được uống, trái lại phải ăn một đống "cơm chó".
Bỗng nhiên nhiệt tình như vậy, Mục Lâm Kiến tâm tình trở nên thật tốt, những chuyện vừa rồi cũng không quan tâm nữa.
"Tiểu Kiên Kiên, há miệng ăn miếng gà này! Gà tôi làm là ở vùng ngoại thành do chính bác nuôi, thịt rất tươi, lại nhiều đạm, ăn vào rất ngon phải không?"
"Vị hơi mặn chút" Mục Lâm Kiên ăn một miếng, nhăn mày, lại nhấm nháp một miếng nhỏ rồi chậm rãi nuốt xuống.
Anh ăn một cách rất nghiêm túc, nhưng canh gà này không hợp với khẩu vị của anh.
"Tôi sợ nấu không ngon, cố tình đến siêu thị mua một đống gia vị, như vậy mới nấu ra món ăn tốt một chút."
"Kia là gì vậy?" Lăng tổng không nhìn được nữa, thuận theo Vũ Vân Hân lấy ra một đôi đũa, nhìn thấy tên hiệu: Gà thượng đắng.
Vũ Vân Hân lấy tay che trên chiếc đũa: "Lâm Kiên, anh xem Lăng tổng đang ghen tị với chúng ta, vẫn còn muốn châm ngòi ly gián, cái này là hôm qua tôi mua đũa bên ngoài, nghĩ sáng nay mang đồ ăn cho anh, vì vậy cố tình cất chiếc đũa lại không sử dụng, đến lúc đưa canh gà cho anh, anh có thể thuận tiện sử dụng"
Mục Lâm Kiên không so đo, cất tiếng lạnh lùng.
Một lượng canh gà lớn, Mục Lâm Kiên uống cạn, một giọt cũng không để lại.
Có thể vì ân ái trước sự xuất hiện của tình địch, nên cảm giác ham muốn ăn của anh tăng thêm.
"Tiểu Kiên Kiên, anh có thể giúp tôi một chuyện không?" Vũ Vân Hân nũng nịu nói
Lăng tổng lạnh nhạt nhìn, vừa khéo trông thấy ánh mắt Vũ Vân Hân nhìn anh ta.
"Tôi cầm một phần hạng mục báo cáo tới đây, chỉ cần Lăng tổng kí một chữ, hạng mục đầu tư sẽ hoàn thành, thế nhưng Lăng tổng lại không tình nguyện đem hạng mục cho tôi đầu tư, tôi thật đau lòng! Mục Lâm Kiên, anh còn coi loại người này là bằng hữu, rõ ràng hạng mục tốt nhue vậy cũng không cho chúng tôi, chỉ sợ đnag xem thường Mục Lâm Kiên rồi."
"Cô đừng nói linh tinh! Tôi không có nói như vậy." Lăng tổng nhanh chóng giải thích.
Vừa nãy ân ái đã hành hạ anh ta đủ rồi, nhưng trên phương diện làm ăn, Lăng tổng phân biệt được rất rõ ràng.
Anh ta không cho phép đưa trò chơi này cho nhà đầu tư không có tầm nhìn, vì vậy trò chơi này từ đầu đến cuối không có hạng mục hiệp nghị.
Mặt khác anh ta cũng phải người không có đầu óc, tập đoàn tài chính của Mục Lâm Kiên rất hùng hậu, nếu như Mục Lâm Kiên ra tay quyết liệt, căn bản không cần lo lắng tới tiền hủy bỏ hợp đồng.
"Vậy ngươi ký!"
Vũ Vân Hân gặp được Mục Lâm Kiên tại đây, có ngu mới không dùng.
Phải biết rằng Mục Lâm Kiên khi đã ra tay, so với một Vũ Vân Hân cô mạnh hơn rất nhiều, hiện tại tình thế nghiêm trọng, không được cho phép bản thân thanh cao như trước.
Cô phải nhanh chóng trở thành nhà đầu tư xuất sắc, đến lúc đó mới có thể thắng tanh ta vô tư đến tập đoàn Vân thị bàn chuyện hợp tác.
"Cô rõ ràng đang lấy Mục Lâm Kiên ra đối phó tôi?" Lăng tổng cười lạnh, thì ra anh ta mới là người bị lừa.
Anh ta còn đang lo lắng rằng nếu Mục Lâm Kiên phát hiện ra Vũ Vân Hân động tâm với chính mình thì nên làm sao bây giờ?
Không ngờ, người phụ nữ này lại cố tình lôi kéo Mục Lâm Kiên giúp mình ký hợp đồng.
"Lâm Kiên, anh xem anh ta một chút cũng không muốn hợp tác cùng chúng ta! Quan hệ của người có tiền giống như tấm plastic vậy. Được rồi! Lâm Kiên, chúng tôi không muốn cùng anh ta hợp tác nữa"
"Ừ" Mục Lâm Kiêu lạnh giọng đáp.
Trong mắt anh chỉ có Vũ Vân Hân, phần canh gà vừa nãy như có độc vậy, làm anh bị mê hoặc.
Vũ Vân Hân nói gì, anh đều cảm thấy rất đúng, ăn nhiều quá, lúc nào cũng cảm thấy khó chịu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT