Tổng giám đốc Lăng nhìn thấy mình ở trong thang máy, phong lưu phóng khoáng, cả người đẹp trai, thật là quá đẹp.

Nói như thế nào thì anh ta cũng là người đàn ông đẹp trai cặn bã, không tin Vũ Vân Thư không động lòng.

"Leng keng!"

Cửa thang máy mở ra.

Khóe miệng anh nhếch lên.

Hừ một tiếng, bước từng bước tự tin đi tới.

Đến khi nhìn thấy phía trước có người cao hơn anh năm xăng ti mét, khí thể mạnh mẽ, làm cho sự tự tin của anh biến mất hoàn toàn.

Mục Lâm Kiên kiêu hãnh quay mặt lại, nhìn thấy bộ dáng cố ý sửa soạn của anh, mặt lạnh trầm xuống.

“Chủ tịch. Mục, sao anh lại đến đây?” Không phải nói Vũ Vân Hân muốn đến đây sao? Sao lại thành Mục Lâm Kiên rồi!

Hại anh mất công ăn diện, đêm nay còn đặt bữa tối với nến.

“Chủ tịch Mục, mời vào trong! Hiếm khi đến đây, thật sự là khách hiếm, mời vào trong

Mục Lâm Kiên lãnh đạm nhìn, lạnh lùng đi bên cạnh anh ta.

Tổng giám đốc Lăng cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện thật sự không có Vũ Vân Hân, chẳng lẽ thất hứa?

Anh mất hứng đi phía sau Mục Lâm Kiên.

Mục Lâm Kiên không phải lần đầu tiên tới công ty này.

Trước đây Mục Lâm Kiên là khách quen ở đây, bởi vì tổng giám đốc Lăng phát triển trò chơi, mỗi lần nghiên cứu ra trò mới đều cùng anh chơi đầu tiên.

Tổng giám đốc Lăng được coi là anh em tốt của Mục Lâm Kiên, chỉ là sau này tổng giám đốc Lăng ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, bọn họ thế nào lại không liên lạc nữa.

Dần dần, sau khi Mục Lâm Kiên phát triển sự nghiệp, tổng giám đốc Lăng lại trở về, hai người liền trở nên xa lạ, ngoài qua lại thương mại, rất ít tự mình có trao đổi.

Phòng trò chơi quen thuộc, bày trí một chút cũng không thay đổi, vẫn giữ lại cách trang trí trước kia.

Lúc đó mỗi lần Mục Lâm Kiên công tác suốt đêm trở về đều đến đây một chuyến, bia để hết nửa phòng, bây giờ đổi rồi!

Anh sẽ không uống bia nữa, chỉ uống rượu vang.

“Chúng ta đã rất lâu không cùng nhau ngồi như vậy?

Tổng giám đốc Lăng lấy một chai bia trong thùng ra, bật nắp.

Tiếng ga bọt bia gợi lên những hồi ức quay về.

“Có muốn một lon không?”

“Không uống!”

Tổng giám đốc Lăng cười nhẹ: “Không thích bia của loại sếp hạ lưu này?”

“Ừ” Mục Lâm Kiên bản mặt lạnh tanh, như một chữ cũng hạn chết đối phương.

Tổng giám đốc Lăng uống ừng ực hết một lòn: “Muốn chơi chút không, đây là trò chơi mới nhất, rất nhiều người tìm tôi đầu tư, tôi còn không có đồng ý đâu!”

“Không chơi” Mục Lâm Kiên lạnh lùng ngồi ở đó, thờ ơ.

Tổng giám đốc Lăng tự mình làm mất mặt, “Rượu không uống, chơi không chơi, cậu đến đây làm gì?”

“Chờ phụ nữ!” Hai chữ hiến Tổng giám đốc Lăng ngớ người.

Anh chột dạ quay mặt đi, lại cầm bia uống.

Thế nào luôn cho người đàn ông này bắt được anh lén lút hẹn hò với phụ nữ?

Mặc dù rất kích thích, nhưng sau chuyện Mục Lâm Kiên bị hạ thuốc lần trước, anh có chút sợ.

Ngay cả chơi cũng chơi tương đối thôi.

“Cốc cốc”

Cửa phòng truyền đến một đợt tiếng gõ cửa.

Trong lòng Tổng giám đốc Lăng xoắn lại.

Mục Lâm Kiên một bên lặng lẽ nhìn, bên kia ánh mắt lạnh như kiếm, sau lưng anh phát rét.

Sẽ không phải là Vũ Vân Hân chứ!

“Cạch” Cửa bị thư kí mở ra.

Theo bản năng tổng giám đốc Lăng nhẹ nhàng thở ra: “Có việc?”

“Cô Vũ Vân Hân nói muốn gặp Tổng giám đốc Lăng, tôi nói không nhận được chỉ thị đã hẹn trước, cho nên không cho cô ấy vào, kết quả cô ấy nói ngồi ở sảnh chờ ngài! Có vẻ đã đợi được nửa tiếng rồi”

Xong rồi!

Tổng giám đốc Lăng cảm thấy mình sắp thiếu tay hay gãy chân rồi.

Mục Lâm Kiên sắc mặt âm trầm! Nếu như chết trong đại ngục, thì đang nhìn chằm chằm anh chết.

“Hóa ra chủ tịch Mục ở đây! Đối phương nói đến từ tập đoàn Mục Lâm, không lẽ là tìm chủ tịch Mục?” Thư kí nhanh trí nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play