*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mục Lâm Kiên vốn dĩ đang vui vẻ liền phát ngốc, tay anh đang cầm bộ dao dĩa, ngại ngùng bỏ xuống: “Ước lượng kích cỡ, chia đều thành ba phần, đưa cho bọn trẻ.” Nói xong, anh không nhịn được cười thích thú.
Đây hản là nguồn gốc sự vui vẻ hôm nay của anh, một miếng bít tết thôi mà cũng làm ầm ï lên như thế này, còn tính toán chỉ li đến trình độ này, giống y như Vũ Vân Hân vậy.
“Chú đẹp trai, cháu còn muốn ăn bánh cuốn” Ba đứa bé sau khi ăn hết bít tết, tiếp tục gọi thêm món.
“Ăn đi!” Chúng gọi tất cả những món ăn sáng mà mấy hôm gần đây muốn ăn nhất ra hết.
“Chú đẹp trai, đầu bếp nhà chú giá bao nhiêu tiền vậy ạ?” Màn Thầu ăn no xong, năm sang một bên.
Mục Lâm Kiên nghi hoặc giương mắt.
“Chúng cháu quyết định, muốn thuê đầu bếp nhà chú”.
“Muốn thì cháu cứ cầm đi!” Mục Lâm Kiên nhẹ nhàng trả lời.
Ba đứa bé hai mắt toả sáng.
“Chủ tịch Mục, cô Vũ tới rồi ạ”.
Chỉ thấy Vũ Vân Hân nổi giận đùng đùng từ cửa bước vào.
“Tại sao lại chạy tới đây?” Trong nháy mắt nhìn thấy cô, Mục Lâm Kiên đột nhiên có cảm giác hạnh phúc.
Một nhà năm người cuối cùng cũng tụ họp đầy đủ.
“Lập tức rửa tay cho mẹ rồi về nhà” Vũ Vân Hân tức giận hét lên, âm thanh hét lên chói tai, vô cùng dữ.
Ba đứa bé không dám ăn tiếp, lập tức đứng dậy theo thứ tự từ trên xuống dưới, tay nhỏ đầy dầu, lén lút nhìn Mục Lâm Kiên vẫy vẫy tay, đi tới nhà vệ sinh rửa tay.
Có thể nhìn ra được, bọn trẻ rất sợ Vũ Vân Hân.
“Vì sao các con lại đánh Lục Tâm? Chán sống rồi đúng không? Lâu rồi không được dạy dỗ, ngứa da rồi phải không?” Vũ Vân Hân giống như sư tử Hà Đông, hét to với bọn trẻ.
Ba đứa bé uỷ khuất bĩu môi, cúi thấp đầu, yên lặng đi tới trước mặt Vũ Vân Hân, đứng thành một hàng, nghe Vũ Vân Hân dạy bảo.
Bộ dạng đáng thương thế này, Mục Lâm Kiên nhìn thấy mà đau lòng.
Anh ngồi không yên, xuất phát từ bản năng liền bước tới.
“Không nên hung dữ với các con” Vũ Vân Hân trừng đôi mắt lạnh lùng, cặp mắt lạnh nhạt kia anh chưa từng nhìn thấy, giống như đối xử với người xa lạ vậy.
“Tôi dạy dỗ con tôi, liên quan gì đến anh”.
Một câu vô tình phủi sạch mọi thứ với anh.
Trái tim Mục Lâm Kiên đột nhiên run lên, cảm xúc bỗng rơi xuống đáy vực.
Không chờ anh mở miệng, Vũ Vân Hân liền mang theo ba đứa bé đi ra cửa.
Ba đứa bé ngồi trên xe, ghé vào cửa sổ ghế trước, nhìn về phía Mục Lâm Kiên đang lạnh lùng đứng trong nhà ăn.
Bàn tay nhỏ mũm mĩm thịt vẫy vẫy tay với anh, còn có thêm chút không nỡ.
Khó khăn lắm chú đẹp trai mới mời mình ăn sáng, như thế nào cũng muốn cảm ơn chú ấy.
Hành động nho nhỏ này, làm cho Mục Lâm Kiên thấy cảm động.
Hoá ra các con chính là những thiên sứ nhỏ.
Lục Tâm vẫn luôn chờ ở cửa, nhìn thấy bốn mẹ con bình an trở về, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Các con cùng mẹ đi xin lỗi chú Lục Tâm”.
Âm thanh dạy bảo ở tầng một, nhưng mấy tầng lầu trên có thể cũng nghe rõ.
Ba đứa bé chỉ uỷ khuất he hé miệng rồi nhìn lên lầu, nhìn thấy Lục Tâm, như thế nào cũng đều không tình nguyện mở.
miệng.
Dáng vẻ này thật sự quá sự đáng yêu mà.
Chờ Lục Tâm đi, bốn mẹ con lập tức ngồi lại một chỗ, khẩn cấp mở hội nghị bí mật.
Kéo bảng trắng ra, sự không vui và uỷ khuất vừa rồi chợt biến mất.
Bọn họ khi làm việc thì vô cùng chuyên nghiệp.
Màn Thầu phát biểu đầu tiên: “Hôm qua bọn con đi theo định vị tìm được tới tầng dưới, sau đó nhìn thấy hai chiếc điện thoại, trong đó có một chiếc là của Võ Hào Kiệt! Con đoán, Võ Hào Kiệt chẳng qua chỉ là con cờ của người khác, hoàn toàn không phải là Boss lớn”