*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Quả thực trẻ con và phụ nữ đều cần được yêu thương. Đối với người phụ nữ mà nói, con cái là điều quan trọng nhất, là tất cả của họ, chủ tịch Mục có thể đổi cách khác được không?” Lục Tâm đứng một bên nhỏ giọng đề xuất.

“Không đổi!” Mục Lâm Kiên hừ lạnh, cầm lấy xấp giấy tờ ném cho Lục Tâm.

“Hoặc là thừa nhận, hoặc là bồi thường”.

Khẩu khí cao ngạo không phục. Anh rõ ràng cũng là người nhà đó, tại sao bọn họ lại không thừa nhận anh?

“Chủ tịch Mục, Vũ Vân Hân tự ý bỏ việc còn dẫn mấy đứa trẻ đi, chúng ta có nên xử lý cô ta hay không?” Vũ Thư Anh nhìn thấy bóng Vũ Vân Hân đi xa thì cố ý mách lẻo.

“Nếu như cô dám động đến cô ấy thì cút!”

Vũ Thư Anh cứng đờ người, Mục Lâm Kiên vì Vũ Vân Hân mà báo cô ta cút? Cô ta cúi đầu, hốc mắt đỏ hoe, ấm ức đi ra khỏi văn phòng.

Vũ Vân Hân lái xe đưa bọn trẻ về nhà.



“Đừng mà mẹ! Tụi con không muốn đi đâu!” Ba đứa trẻ đồng thanh khóc nức nở như là mất đi thứ đồ chơi gì quan trọng với mình.

Hiện tại để bọn trẻ ở nhà như vậy cũng không phải cách huống hồ, chúng đã ở trong nhà một tháng rồi, nhưng tình hình lúc này thật sự rất không an toàn.

Đặc biệt là Lê Thu!

Hôm nay cô nhìn thấy bà ta, tiếc là lúc đó vội dẫn người đi nên cô chạy quá nhanh.

"Mẹ ơi, tụi con nhìn thấy Lê Thu ở tầng 2” Ba đứa trẻ vừa khóc vừa nói

“Thế các con có chạy không?”

“Có chạy ạ, may là có ông Mục xuất hiện. Thật ra con thấy ông Mục là người tốt, chỉ... chỉ là.." Màn Thầu thấp giọng rì rầm: “Mẹ hay nghĩ người khác là người xấu”

"Ông ấy cho tụi con rất nhiều đồ ăn ngon, lại còn giúp tụi con dạy cho Mục Lâm Kiên một bài học, ông Mục thật sự rất tốt ạ” Há Cảo không nhịn được nói thêm mấy câu.

"Không được nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác biết không?” Xem ra các con mình bị ông Mục kia mua chuộc rồi.

Có lẽ nào ông ta đã biết chúng là con của Mục Lâm Kiên?



Màn Thầu nhanh trí tắt đèn trong phòng.

Như vậy mới biết được người bên ngoài là ai.

Lúc này chuông điện thoại lại vang lên.

"Alo!”

“Ha ha...Âm thanh quỷ dị từ điện thoại truyền tới.

Người này dùng máy đổi giọng nói, rất khó để biết được ai là người đứng sau chuyện này.

“Đừng tưởng rằng cô dẫn được người đi rồi, sẽ không ai biết được chuyện xấu xa của cô, tôi nói cho cô biết, ngày mai sẽ có rất nhiều người biết đến chuyện xấu của cô đấy nhé!”

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play