*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vũ Thư Anh ngấm ngầm chịu đựng, nếu như không phải nhìn thấy lợi ích từ ông cụ Mục thì cô ta hận không thể một tay băm vằm ba thẳng nhóc con đáng ghét này.
“Chúng tôi muốn lên xem tầng thượng!” Ba bé con mặt còn hơi sữa tức giận nói.
“Nghe nói phong cảnh phía trên tầng ngắm cũng được lắm nhỉ! Tôi cũng muốn xem thử” Há Cảo đi đến trước mặt ông cụ Mục nhìn thẳng vào ông †a bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương. Dáng vẻ này khiến người xem cũng mủi lòng.
“Được” Vũ Thư Anh vẻ nghỉ ngờ, chẳng phải nên đi tìm Vũ Vân Hân sao? Tại sao lại qua đây tìm Mục Lâm Kiên?
“Ha ha…Đồ đàn bà đê tiện, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, cô lại có thể kiêu ngạo đến như thế, dứt khoát chết rồi thì cũng thôi đi” “Cả nhà cô mới chết” Câu sau thâm độc hơn câu trước nhưng mới sáng sớm mà đã cãi nhau thì rất ảnh hưởng đến tâm trạng.
“Chết con khi, cô nói cái gì cơ!” Vũ Thư Anh gắn giọng rít lên.
“Tôi không muốn lãng phí thời gian cãi nhau với cô” nói xong Vũ Vân Hân liền tắt máy. Chưa làm gì đã nói đồ con hoang, rõ ràng cô ta mới là đồ con hoang. Đối với Vũ Vân Hân mà nói thì Vũ Thư Anh vốn dĩ không nên còn sống. Nếu như Vũ Thư Anh không tồn tại trên thế giới này thì người đàn bà tên Ninh Phượng kia sẽ không có cơ hội bước chân vào phá hoại gia đình cô, cũng sẽ không cướp đi từ cô tình yêu thương của bố, Tập đoàn Vũ Thị cũng sẽ không rơi vào tay bà ta. Vũ Thư Anh đáng lẽ không nên ra đời! Không có đứa con của kẻ thứ ba có phải ông ấy sẽ không tùy tiện ngồi lên vị trí cao như thết Ba bé con đang đi sau ông cụ Mục cùng lên tầng cao nhất.
Cửa thang máy vừa mở, ba bé con giả vờ như đây là lần đầu tiên đến công ty, kích động không ngớt lời khen ngợi.
“Ông cụ, con trai ông thật là giỏi quá” Há Cảo bật chế độ khen ngợi bằng lời khen kiểu mẫu. Bánh Bao không chịu thua: “Con trai ông là thần tượng của con đói “Thật sự rất là giỏi luôn!” Màn Thầu biểu diễn đưa chân lên mặt để kết thúc trò chơi. Chỉ là ông Mục lại không nghe ra sự châm biếm trong những câu chữ đặc biệt ấy, cảm thấy rằng đứa trẻ ba tuổi nói không rõ ràng cũng là bình thường. Tại đây cũng chỉ có Vũ Thư Anh nghe ra ý trong lời nói, cô ta trừng mắt lạnh lùng nhìn bọn trẻ. Ba bé con đi qua trước mặt cô ta vô cùng đắc ý đi thẳng đến văn phòng làm việc của Mục Lâm Kiên.
Ông cụ Mục đi đến trước bàn làm việc của Mục Lâm Kiên ngồi xuống. Thời gian như ngừng trôi, Mục Lâm Kiên ngồi trên sofa khí thế lập tức giảm đi, không thể so với ông cụ Mục đang ngồi ở bàn làm việc kia. Ba bé con lại càng khinh thường anh ta hơn. Ba bé con không biết trời cao đất rộng là gì cứ thế đi thẳng qua trước mặt Mục Lâm Kiên, chẳng nói năng gì cứ thế ngồi xuống cạnh anh ta. Bánh bao kéo một chiếc qua ngồi thẳng trước mặt Mục Lâm Kiên. Ba bé con cứ thế ngồi vây quanh Mục Lâm Kiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT