*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù Vũ Vân Hân cảm thấy rất đau đớn, nhưng nỗi đau khi bị cắn thực sự nhẹ nhàng hơn lúc trước khi cô dẫn ba đứa nhỏ đi tiêm phòng nhiều.

“Cô là ai? Ai đã sai khiến cô làm như vậy? Nếu không khai ra, tôi sẽ giao cô cho cảnh sát.” “Mau đi đi, có bản lĩnh thì đi đi. Đồ khốn, chỉ cần một ngày tao còn trên cõi đời này, tao nhất định sẽ cho mày chết thật khó coi, con khốn nạn”

Bốp…

Vũ Vân Hân trực tiếp tát vào mặt đối phương.

Bốn năm trước, nhân cách và tôn nghiêm của cô đã bị sỉ nhục một lần, cũng bởi vì năm đó cô nhát gan, sợ phiền phức nên không dám đối mặt với dư luận.

Bốn năm sau, cô sẽ không nhẫn nhịn để bất kỳ ai sỉ nhục nhân cách của mình thêm nữa.

“Mày dám đánh tao?” Người phụ nữ kia dữ tợn lên tiếng.

“Đánh cô thì đã sao? Tôi thừa khả năng để đánh cô!”



Giọng nói của cô ta rất lớn, xung quanh lại vắng vẻ, khiến giọng nói ấy càng đặc biệt gây chú ý hơn. Tất cả người dân xung quanh đều tai nghe mắt thấy.

Ông Mục đi qua vừa vặn liền nghe được câu chuyện này, ngước mắt nhìn lên lại thấy hình dáng của Vũ Vân Hân.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Một tên vệ sĩ xuống xe, nhặt lên một tờ rơi vương vãi trên sàn, tất cả đều là hình ảnh của Vũ Vân Hân.

Ông Mục giận tím mặt.

“Ông ơi! Thật lâu rồi chúng cháu mới gặp ông” Ba đứa nhỏ trên lầu nhìn thấy ông Mục, vui vẻ vẫy vẫy tay.

Vốn là lửa giận đang ngùn ngụt bốc cháy trong lòng ông, nhưng khi nhìn thấy ba đứa nhỏ kia liền lập tức nguôi giận.

Không hiểu tại sao, ông Mục cảm thấy ba đứa trẻ này nhìn rất giống Mục Lâm Kiên lúc nhỏ nên trông rất thân quen.

“Mau xuống đây, ông dẫn các cháu đi chơi được không?” Ba đứa nhỏ trong nhà sớm đã chán muốn chết rồi.

Chúng vội vàng thay quần áo, bàn tay bé xíu vươn ra ngoài cửa sổ, ấm áp thật đấy.

Bánh Bao lấy một chiếc khăn voan mỏng đeo vào cổ em trai: “Hôm nay trời hơi lạnh, đeo cái này vào cổ là tốt nhất!”

Ba đứa nhỏ chỉnh tề đứng trước gương, đứng thẳng tắp, bàn tay bé tí trịnh trọng đeo khăn quàng cổ. Sau khi xác nhận bản thân đã thật bảnh bao, chúng liền đeo chiếc balo nhỏ, đi ra cửa. Đi đầu, Bánh Bao phụ trách mở cửa, còn Màn Thầu đi cuối luôn luôn phụ trách đóng cửa.

Ba đứa trẻ cuối cùng cũng được hít thở không khí của sự tự do.



Tiếng bước chân dồn dập khiến ông Mục dưới †ầng vội vàng xuống xe.

Ông cụ thật sự rất thích ba đứa trẻ này, nên tự mình xuống xe nghênh đón bọn nhỏ.

“Trời ơi, làm mình sợ muốn xỉu””

Ba đứa nhỏ hoảng sợ vỗ ngực, miệng không ngừng thở hổn hển.

“Sao mà vội vàng vậy? Ông chờ các cháu dưới này mà, có đi đâu đâu mà vội”

Chứng kiến sau lưng ông Mục là mấy người vệ sĩ cường tráng, ba đứa nhỏ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Ngày mai, em phải rèn luyện sức khỏe mới được, khi lớn lên phải cao lớn như Mục Lâm Kiên mới không bị ai bắt nạt.”

“Các cháu thân thiết với con trai ông từ bao giờ vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play