*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lăng tổng rụt cổ lại. Anh ta nơm nớp lo sợ Mục Lâm Kiên sẽ rút bình truyền dịch ra.

“Chủ tịch Mục, anh đến tìm cô Vũ à!”

“Còn không thì sao?” Mục Lâm Kiên nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Thật ra cô ấy không có đến. Tôi dám dùng cái đầu này thề với anh luôn.”

Chỉ ngày mai thôi, Lăng tổng sẽ không cần treo bình truyền dịch nữa. Anh ta rồi sẽ không cần sợ Mục Lâm Kiên thêm nữa. Nên hôm nay dẫu thế nào cũng phải cắn răng chịu đựng.

Mục Lâm Kiên nhìn vào điện thoại và thấy chấm đỏ vẫn đang ở bệnh viện, hơn nữa còn là ở tòa lầu này.

Rốt cuộc cô ấy đi đâu vậy?

Anh ta bán tín bán nghỉ.

Lục Tâm kính cẩn chạy đến. “Thưa chủ tịch Mục, cô Vũ thật sự là không đến đây”

Lần này, anh ta cuối cùng cũng đã tin.

Mục Lâm Kiên lạnh lùng xoay người rời khỏi phòng bệnh.

“Lục soát cho tôi!”

“Vâng!”



Thế nên tín hiệu của Vũ Vân Hân cứ ở vị trí này.

“Còn ai ở đây nữa không?”

“Thưa chủ tịch Mục, có Lê Kiện”

Mục Lâm Kiên lạnh mặt chau mày, liếc một ánh mắt lạnh lùng: “Tên đó sao lại ở đây?”

Theo lẽ thường mà nói thì loại người này không đời nào có thể là khách VIP của bệnh viện này.

“Chủ tịch Mục, thành thật xin lỗi, chuyện này vẫn chưa được điều tra”

“Ai đã cho phép người đó nhập viện hả?” Mục Lâm Kiên gầm lên, khiến viện trưởng kinh hồn bạt vía.

Một người đàn ông chạc năm mươi mấy tuổi lật đật chạy đến, thưa: “Chủ tịch Mục, ngài đến thăm sao không bảo trước tôi một tiếng. Để tôi đến đón tiếp ngài.”

Bầu không khí lạnh như hầm băng, viện trưởng lập tức không nói thêm lời nào.

Đưa mắt nhìn những vệ sĩ cả người một màu đen kịt toát lên đầy cảm giác đàn áp bởi vẻ tráng kiện và uy lực, khiến ông ta tự thấy bản thân nhỏ bé mà gục đầu xuống.

“Đuổi Lê Kiện ra ngoài ngay cho tôi.” Giọng nói lãnh đạm trí mạng, viện trưởng cả người cứng đơ.

“Ý ngài là Lê Kiện ở tầng này sao?”

Lời của Mục Lâm Kiên thường không nói lại lần hai.



“Người đâu, đổi viện trưởng.” Chuyện sa thải người đối với Mục Lâm Kiên còn dễ dàng hơn cả nghiền chết một con kiến.

“Thư chủ tịch Mục, bằng không thì có thể gia hạn cho anh ra vài ngày được không?”. Viện trưởng là người của tập đoàn Vũ Thị lúc trước, vốn dĩ không hiểu được hiệu suất làm việc của Mục Lâm Kiên.

Từ lúc Mục Lâm Kiên nói ra câu đấy. Ông ta đã không còn là viện trưởng nữa.

Một phút sau, một viện trưởng khác tức thì đến báo cáo.

Bãi chức rồi nhậm chức, đúng thật là chuyện của một phút.

“Chào ngài! Chủ tịch Mục. Thật vinh hạnh cho tôi khi được đảm nhiệm chức vụ viện trưởng cho bệnh viện y khoa Mục Lâm”

Trước mắt người đàn ông trung niên giống như là đang nằm mơ. Thời gian thay chức đổi người lại nhanh đến nhường đấy, chẳng cần thông qua một quy trình nào cả.

Chẳng cần đợi ông ta phản ứng lại, đám vệ sĩ đã bắt đầu cưỡng chế tống ông ta ra ngoài.

“Chủ tịch Mục! Xin cho tôi thêm một cơ hội nữa. Tôi biết sai rồi!” Ông ta lại quỳ xuống van xin.

Cả thế giới đều biết, phong cách làm việc của Mục Lâm Kiên vốn lạnh lùng vô tình.

Việc anh ta đã quyết, trước giờ chưa từng có chuyện đổi ý.

Viện trưởng mới nhậm chức lập tức cử người đến phòng bệnh của Lê Kiện, trực tiếp đuổi anh ta ra.

Cả dãy hành lang vang lên tiếng gào thét của Lê Kiện: “Tôi chẳng phải đã trả viện phí rồi hay sao, anh dựa vào gì mà đuổi tôi đi?”

Vốn dĩ đi đứng bất tiện, bây giờ lại bị tống cổ đuổi đi, chỉ cần sơ ý là cả người ngã nhào ra đất.

Anh ta đến cả đứng dậy cũng khó khă dẫu sai dẫu quấy vẫn năm sấp trên đất: đâu cả”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play