*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Buổi tối mùa đông, đặc biệt lạnh lẽo, toàn bộ tiểu khu dường như không có mấy người đi lại, tất cả mọi người đều thích ở nhà, bật lò sưởi lên nằm xem phim.
Bởi vì thời tiết quá lạnh, Vũ Vân Hân cũng sẽ không để ba đứa nhỏ đi vứt rác.
Cô đi một mình xuống tầng, sân bóng rổ vắng ngắt, nhìn qua đã thấy một màu tối đen như mực.
Vũ Vân Hân rụt cổ lại chạy chậm đến phía thùng rác.
Một người phụ nữ mặc áo khoác đen đang đứng cạnh thùng rác, nghe được tiếng bước chân phía sau, lập tức kéo áo che kín mặt.
Quả nhiên đúng mười giờ tối, Vũ Vân Hân sẽ đúng giờ xuống lầu đổ rác.
Vũ Vân Hân đến gần người phụ nữ.
Nghe tiếng bước chân, người phụ nữ đột nhiên quay người.
Chỉ thấy Vũ Vân Hân ném túi rác trong tay vào thùng, rồi quay người chạy đến phía cầu thang.
Vũ Vân Hân không thèm nhìn người phụ nữ đang đứng bên cạnh một cái nào.
"Trời lạnh như vậy, thật là lạnh chết mất." Vũ Vân Hân vừa chạy vừa than vãn, đội mũ áo khoác trùm kín đầu
Người phụ nữ tính toán sai, lập tức đuổi theo phía sau cô.
"Vũ Vân Hân!"
Giọng nói quen thuộc, khiến Vũ Vân Hân lập tức dừng lại.
Người cô không dám gặp nhất đã đến.
"Gọi điện thoại không nghe máy, gửi tin nhắn không trả lời, cô cố ý sao?" Lê Thu từ phía sau cô đi đến, bộ đồ đen với khuôn mặt phờ phạc, đầu tóc bù xù, dưới ánh đèn lạnh lẽo trông rất đáng sợ.
"Dạo này cháu khá bận" Vũ Vân Hân sợ rồi.
"Vì sao Lê Kiện không trúng tuyển?" Khuôn mặt Lê Thu biến đổi thái độ một cách mạnh mẽ, dữ tợn nghiến răng.
"Cái này.." Vũ Vân Hân im lặng, bởi vì cô cũng không biết nên giải thích thế nào.
Chính là bởi vì như thế này, cô ghét nhất việc đồng ý những chuyện như thế này với người khác.
"Là vì tôi không đưa tiền cho cô? Hay do tôi không tặng quà cho cô? Lê Kiện rõ ràng được đứng đầu danh sách, vì sao? Cô nói đi!" Lê Thu dùng sức kéo áo Vũ Vân Hân
Áo ngủ bằng lông bị bà ta kéo đến mức xộc xệch.
"Không phải như vậy! Là vì trong công ty có người nhận hối lộ phá hỏng nội quy nên mới như vậy, cháu biết Lê Kiện rất tốt rất tài giỏi, thế nhưng cuối cùng vẫn không trúng tuyển, là vì bị những người có quyền thể chèn ép, cướp mất vị trí. Nhưng mà, cô cứ yên tâm, hiện tại những người đều bị đá ra khỏi công ty rồi. Công ty sẽ phỏng vấn lại lần nữa vào cuối tuần của ba tuần nữa."
"Cô cảm thấy tôi còn có thể tin cô được nữa sao?" Lệ Thu gào thét: "Chuyện cô không làm được, tại sao cô còn đồng ý với người khác, đây là do cô sai!”
Bà ta đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Vũ Vân Hân: "Cô đã làm gì với con trai tôi, cô không thấy xấu hổ sao?"
"Cái gì?" Vũ Vân Hân mờ mịt.
"Con của tôi bị đánh nhập viện rồi, cô vui vẻ chưa! Cô làm chuyện xấu với nó, sau đó lo lắng nó sẽ nói với mọi người, vì vậy tìm người đến đánh hắn đến mức vào viện, cô vui vẻ ồi! Bác sĩ nói nếu đêm nay nó không tỉnh lại thì sẽ gặp nguy hiểm tính mạng"
Vũ Vân Hân hoảng sợ.
Vốn dĩ cô không biết chuyện này: “Cháu không hề tìm người cậu ấy! Nhất định là cô đã hiểu lầm!"
"Hôm trước nó đi công ty tìm cô, trừ cô ra còn có ai? Thật không nghĩ tới cô sẽ là người phụ nữ bẩn thỉu đến như vậy, muốn dùng quy tắc ngầm với con tôi, nó không đáp ứng, vì vậy cô liền ra tay độc ác? Cô còn muốn làm người hay không."
Lời này để cho Vũ Vân Hân giật mình.
Trước đây, Lê Thu luôn ca ngợi mẹ cô trước mặt Vũ Vân Hân, sao hôm nay lại nói như vậy rồi.
"Hai mẹ con các người đều như nhau, hôm nay tôi muốn giết cô!" Lê Thu rút một con dao sắc nhọn từ trong túi xách ra, đâm về phía Vũ Vân Hân.
- ---------------------------