*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vũ Vân Hân không hiểu sao trái tim cảm thấy rất đau, một loại đau đến mức hít thở không thông, làm cho cô ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh.
Nhưng lại không kiềm chế được, nước mắt trào ra từ hốc mắt.
“Búp bê, không khóc không khóc! Mẹ không phải là còn có bọn con sao? Đừng cảm thấy buồn vì mấy tên đàn ông cặn bã này” Ba đứa nhỏ vây quanh cô, ôm cô vào lòng.
Cô đang tự trách bản thân, đã có ba đứa con mấy tuổi rồi, vậy mà còn không lý trí!
Trong đêm, ba đứa nhỏ trăn trọc không ngủ được, thỉnh thoảng lại nhìn về Vũ Vân Hân đang ngủ ở phía dưới.
“Vì sao em lại cảm thấy búp bê giống như đang bị thất tình rồi” Há Cảo ngẩng mặt lên.
“Anh cũng cảm thấy vậy! Giống như vừa bị lừa tiền, lại vừa bị lừa sắc” Bánh Bao thở dài.
Màn Thầu bật máy tính lên, xâm nhập vào điện thoại của Mục Lâm Kiên, lại bị chặn lại: “Ôi! Búp bê trông thật đau khố”“
“Em cảm thấy loại người xấu xa nhất chính là người se cho người khác hi vọng và chờ mong, rồi lại dập tắt hết!”
Ba đứa nhỏ lo lắng nhìn Vũ Vân Hân đang ngủ say: “Chúng ta phải báo thù thật tốt! Không thể để tên đàn ông cặn bã lại đi bắt nạt búp bê của chúng ta được!”
Kế hoạch bị bỏ đi trước đây lại được mang trở lại..
“Ting tingl”
Âm thanh vang lên từ điện thoại của Há Cảo.
Hình ảnh nhấp nháy của Mục Lâm Kiên hiện lên, như một con chuột chạy qua đường, khiến ba đứa nhỏ chỉ muốn đánh.
“Vậy mà vẫn còn mặt mũi gửi tin nhắn đến. Thật là vô liêm sỉ” Há Cảo ấn mở tin nhắn ra, nhìn thấy: “Vũ Vân Hân đang làm gì đó?”
Ba đứa nhỏ giận đến mức tay siết thành nắm đấm: “Khốn nạn, cặn bã! Thật sự muốn phi cho anh một cái boomerang.
Thật sự giận mức nhắn lại với Mục Lâm Kiên là mẹ muốn phi boomerang vào chú ta.
Sau khi gửi tin nhắn đi, mười phút sau, Mục Lâm Kiên vẫn không trả lời.
“Nhất định là biết mẹ đã ghét bản thân rồi” Ba đứa nhỏ vùi đầu vào cười trộm.
Nhưng vào lúc này, tin nhắn mới lại hiện lên: “Bây giờ thì sao?”
“..” Ba đứa nhỏ im lặng, bây giờ các thể loại tổng tài bá đạo đều nhàm chán như vậy sao?
Cách mười phút lại hỏi một lần!
“Lại trở về rồi! Một bên bắt boomerang một bên ném”
Đến mức này còn không tự hiểu rằng mẹ đang rất ghét chính mình nữa sao.
Mục Lâm Kiên nhìn tin nhắn trong điện thoại, bình tĩnh trả lời: ‘Mấy đứa nhìn mẹ phi sao?”
Ba đứa nhỏ trừng lớn hai mắt, vốn cho là mình đã rất trâu rồi, không nghĩ tới Mục Lâm Kiên còn giống yêu quái hơn bọn họ.
“Giờ trả lời như nào đây?” Há Cảo thật sự phiền não.
Mấy đứa nhóc gãi gãi đầu, nghĩ nửa ngày, trực tiếp tắt máy.
Chỉ cần mình không thấy được, nghĩa là không có chuyện gì xảy ra.
Ba đứa nhỏ kéo chăn lên che kín người, cùng ôm nhau ngủ.
Buổi sáng hôm sau.
Một vài nhân viên mới đến sảnh của công ty, họ đã được tuyển dụng vào ngày hôm trước.
Họ bắt đầu so sánh với nhau ngay khi ngồi trên ghế sô pha.
Vũ Thư Anh từ cửa bước vào, đám người mới lập tức đứng dậy, lễ phép nở nụ cười, đi đến chỗ Vũ Thư Anh.
“Trưởng phòng Vũ, chào buổi sáng!” Một đám người vây quanh Vũ Thư Anh biểu lộ sự biết ăn Cô ta nhìn bọn họ vài lần: “Đầu vào được, một người cũng không trượt.”
“Thật sự may mắn nhờ có trưởng phòng Vũ, nếu không thì chúng tôi cũng không thể vào đây được”
Vũ Thư Anh cười lạnh, thật ra đối với cô ta, chuyện này hoàn toàn không hề đúng ý của bản thân.