*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay khi lời nói khinh thường phát ra, đôi giày cao gót của Ninh Phượng đá mạnh vào đầu gối của Vũ Vân Hân.

Cô lập tức đứng không vững, cả người quỳ xuống đất.

Ninh hét lên đá vào chậu nước bên cạnh: “Có làm được không thế, nhân viên quét dọn mà đến sạch sẽ là gì cũng không biết? Chết đi cho nhanh sống làm gì! Đồ rác rưởi”

‘Vũ Vân Hân giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nếu không phải cô đang hóa trang như thế này, thì cô thật sự muốn túm bà ta lại đánh một trận.

Bảo sao mẹ tức giận, đến cả cô bây giờ còn tức đến mức có thể nôn ra máu.

Mỗi một chữ bà ta nói đều đánh thẳng vào tâm, mỗi một câu đều làm nhục mặt mũi của người khác.

Đúng là sự kiêu ngạo của mấy kẻ người thứ ba.

“Cô dùng ánh mắt gì nhìn tôi vậy, nếu không lau sàn sạch sẽ, tôi sẽ cho cô liếm sạch mới có thể đi về” Ninh Phượng nhe răng trợn mắt.

Vũ Vân Hân thật sự không hiểu, vì sao bố mình có thể thích loại người như thế này.

Bên trong bà ta thực chất là kiểu tính cách của một cô gái chợ búa!

À, không phải cô gái, là một bà già!

Cô nén giận cầm lấy khăn lau, lau sạch bàn.

Bởi vì không có gậy lau nhà, chỉ có thể năm lên bàn lau.

Cảm giác nhục nhã đến tận cùng này, thật con mẹ nó, bà đã nhớ kỹ rồi!

Ở ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Ninh Phượng lập tức thay đổi lại dáng vẻ, đi trở về bàn làm việc.

Tự nhiên ngồi vào ghế chủ tịch như vậy, mỗi người bước vào đều gọi bà ta là đổng sự Ninh.

Rõ ràng chính là đổng sự, mà dáng vẻ cứ như đã trở thành chủ tịch rồi.

“Cô nhân viên quét dọn kia, mau đến đây. Lau chỗ này”

Ninh Phượng chỉ vào gầm bàn mình.

Gầm bàn kia trông như một cái chuồng chó, dường như bà ta đang cố tình gây khó khăn cho cô.

“Còn đứng ở đấy làm gì, nhanh lên!”

Ninh Phượng kêu gào.

‘Vũ Vân Hân cầm lấy khăn lau, lạnh lùng nhìn chỗ mà bà ta chỉ vào.

Chỗ đó ở trước chân của bà ta.

Nếu như muốn lau sạch gầm bàn, cô bắt buộc phải quỳ trước chân bà ta, giống như vừa quỳ lạy bà ta vừa lau sạch chỗ đó.

“Trời ạ, quản lí, anh nhìn xem anh thuê về đây một nhân viên quét dọn như thế nào, lau cái bàn thôi cũng khó chịu”

Người quản lí lập tức đi tới, mắng Vũ Vân Hân: “Có phải cô không muốn làm việc nữa không? Không muốn thì cút đi!”

Phải!

Trong giây lát, Vũ Vân Hân thật sự rất muốn ném giẻ lau đi ra ngoài, thế nhưng hiện tại cô đang làm thay vị trí Lê Thu, nếu thật sự như vậy, đến lúc đó chẳng những Lê Thu bị đuổi việc, có khi sau này cũng không ai muốn thuê bà nữa.

Nghĩ đến việc Lê Thu đã giúp đỡ cô hết sức, Vũ Vân Hân nhịn.

“Con mẹ nó…” Cô trừng mắt nhìn Ninh Phượng.

“Cô có ý gì?”

Vũ Vân Hân không để ý, cầm lấy khăn lau nằm xuống.

May mà cô hóa trang thành một người mập, không thì quỳ trên sàn nhà lạnh như băng thế này không ốm mới là lạ.

Ninh Phượng đang ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại nhìn xuống Vũ Vân Hân đang quỳ dưới đất, khóe miệng hơi nhếch lên.



“Chậc chậc chậc, rất đau đúng không? Cả mặt đều bị đá đỏ hết lên” Võ Hào Kiệt xoa nhẹ mặt Vũ Vân Hân.

“Sao cô lại trông giống người đó thế nhỉ?”

Vũ Vân Hân chột dạ quay mặt sang chỗ khác, hai tay lập tức sờ lên gương mặt của mình, chẳng lẽ mặt nạ da bị rơi xuống!

“Tôi biết cô là ai rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play