*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đương nhiên rồi! Cháu đã giúp con trai cô một chuyện lớn như thế, cô lại giúp cháu, giúp đỡ qua lại như vậy không phải rất tốt sao?”
Nghe thấy Lê Thu nói vậy, Vũ Vân Hân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là, con cái đều là hòn ngọc trên tay bố mẹ, nếu có thể giải quyết chuyện của con họ, đương nhiên có thể thuyết phục được bố mẹ họ.
“À có chuyện này cô nói cho cháu biết! Ngày mai cô sẽ đi làm nhân viên quét dọn tạm thời ở tập đoàn Vũ thị, em gái của cô bị bệnh, cô có giúp gì được cho cháu không?”
“
Đó chính là nơi có nhiều bí mật nhất được tiết lộ nhất.
Nếu cô có thể vào tập đoàn Vũ thị, cô hận không thể vào cả nhà vệ sinh nam, nhất là vệ sinh nam ở những tầng cao…
Vũ Vân Hân nhận điện thoại xong, lập tức thu dọn bát đũa, chuẩn bị lên tầng xin Mục Lâm Kiên nghỉ ngày mai.
Cô cầm lấy túi xách, rút ra một tờ giấy lau miệng, sau đó lấy son ra trang điểm lại, lớp trang điểm mỏng vẫn quyến rũ như cũ.
Cô tự tin mỉm cười, bước ra khỏi nhà ăn.
Ở phía sau, người ngồi phía sau cô chính là Vũ Thư Anh, người đã lén lút nhìn cô từ đầu đến giờ, mãi cho đến khi không còn bóng dáng của cô trong tâm mắt nữa.
Cô ta lấy điện thoại di dộng ra, tìm một dãy số mới lưu, gửi tin nhắn: “Mọi chuyện đều ổn!”
“Rất tốt” Đối phương trả lời rất nhanh.
Đọc được tin nhắn này, cô ta mừng như vừa được trúng xổ số, vừa hát vừa đi ra khỏi nhà ăn.
“Trưởng phòng Vũ, cô lại đi đâu vậy? Người phụ nữ bẩn thỉu đấy lại xuất hiện rồi!” Vũ Thư Ảnh vừa đi vào thang máy liền nhận được cuộc gọi từ Lily từ quây thư kí.
“Bây giờ Vũ Vân Hân đang đi vào, nhìn thật khó chịu. Lily nhìn chằm chằm vào Vũ Vân Hân vừa đi qua, còn không thèm chào hỏi gì, lập tức đẩy của phòng Mục Lâm Kiên ra, bước vào.
“Đúng là không coi ai ra gì, đến báo danh cũng không thèm, tôi thật sự hi vọng chủ tịch sẽ đuổi luôn cô ta ra ngoài đấy!
Trưởng phòng Vũ còn không trở lại, cẩn thận chủ tịch cũng bị Vũ Vân Hân cướp đi mất.”
Vũ Thư Anh giận đến mức vội vàng bấm thang máy, hận không thể lập tức bay lên.
Trong văn phòng chủ tịch Văn phòng hoàn toàn yên tĩnh, không khí im ắng đến mức làm người ta hít thở không thông, làm cho người không quen với nơi này bị áp lực nặng nề.
“Xin nghỉ phép? Cái quái gì vậy?” Lông mày Mục Lâm Kiên nhíu chặt.
‘Vũ Vân Hân lúng túng, người đàn ông này có bệnh à?
Cô ho nhẹ một cái, giọng trở lại bình thường: “Tôi muốn xin nghỉ phép ngày mai, Mục Lâm Kiên”
“Dùng giọng điệu vừa rồi nói lại với t mạnh một cách nghiêm túc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT