*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vũ Vân Hân sợ hãi quay mặt đi, không thể chấp nhặt cùng người đàn ông này, bảo vệ tính mạng là quan trọng.
Cô nhanh chóng đứng dậy, phủi đất trên người: “Cảm tạ tổng giám đốc Mục cứu giúp, không có việc gì nữa thì tôi đi trước.”
Cứu cô ấy rồi cô ấy đi ngay như thế ư?
Mặt Mục Lâm Kiên lạnh lùng, cơ thể rắn chắc ngăn chặn đường đi của cô: “Ai cho phép em đi?”
Nhìn thấy khuôn mặt hung ác của anh, Vũ Vân Hân không dám làm càn càng không dám phô trương, cảm giác khi tới gần anh rất đáng sợ.
Từng cọng lông tơ dựng thẳng lên, bàn tay nhỏ mềm nhũn buông xuống.
“Tổng giám đốc Mục, tôi có thể đi chưa?”
“Gọi Lâm Kiên”
“.” Sao có thể không chấp nhất tên này đây?
Vũ Vân Hân cười ngây ngô: “Lâm Kiên”
“Ăn cơm!” Mục Lâm Kiên lập tức bế cô lên xe, sau đó đi vòng qua trước xe rồi mở cửa đi vào.
Cửa xe đóng lại, cứ như vậy cô bị anh mang đi.
Vũ Vân Hân vội vàng ngồi ở đó, so với việc thường xuyên lui tới thì cả người khó chịu hơn.
Mục Lâm Kiên hơi giơ tay xẹt qua tư liệu một cách cứng nhắc, cô bèn dịch chuyển sang một bên một chút, sợ bị chôn sống mất “Muốn ăn cái gì?” Anh đưa thực đơn đưa tới trước mặt cô.
Có vẻ cả tòa thành đều do anh mở vậy, tùy tiện vào một nhà hàng là có thể tìm được thực đơn.
“Người đẹp, người đẹp! Chúng con yêu mẹ!”
Tiếng chuông ấu trĩ đột nhiên vang lên, Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhíu mày lại, nhìn theo phía túi xách của cô.
“Ngại quá, tổng giám đốc Mục, tôi nghe điện thoại đã”
“Gọi là Lâm Kiên” Mục Lâm Kiên nhéo má cô, tích cực nói.
“Lâm Kiên, tôi đi nghe điện thoại”
“ỪI Đi đi”
Đầu ngón tay nhạy bén của Mục Lâm Kiên dừng lại một chút, anh giương mắt nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh: “Gọi bọn nhỏ lại đây cùng”
“Cùng nhau?” Trái tim Vũ Vân Hân như bị treo lên.
Trong đầu suy nghĩ như bổ não, ngộ nhỡ ba đứa nhỏ làm sai chuyện thì thứ này có thể giết chết con ruột mình luôn đấy chứ?
Hoặc là ngộ nhỡ biết ba đứa nhỏ là con của anh ấy thì nóng nảy lên, cảm thấy cô giấu giếm anh trộm sinh con, có thể kéo cô ra ngoài bán luôn không?
Càng nghĩ tâm trạng càng cực kỳ sợ hãi.
Vũ Vân Hân thật sự hối hận muốn chết, vì sao lúc trước chọn trúng người đàn ông ngang ngược này chứ?
Điểm chết người chính là một lần trúng sinh ba đứa nhỏ, sau này nếu giấy không thể gói được lửa, vậy nên làm sao bây giờ?
“Người đẹp? Mẹ có đang nghe bọn con nói chuyện không?”
Giọng nói ba đứa nhỏ không ngừng vang lên bên tai, kéo cô trở lại hiện thực.
Cô khách khí cúi xuống đất về phía Mục Lâm Kiên: “Không cần đâu, bọn nhỏ đều ăn rồi”
“Bọn con chưa ăn, người đẹp nói như vậy, lương tâm mẹ: không đau sao? Mẹ muốn bọn con đói chết sao?” Ba đứa nhỏ chỉ uất ức bô bô vào điện thoại, con một đẳng mẹ một nẻo.
Mục Lâm Kiên đột nhiên xoay người đoạt lấy điện thoại của Vũ Vân Hân: “Ba phút, thay quần áo cút xuống dưới cho chú, nếu không thì đừng ăn”
Nói xong thì cúp điện thoại.
Lạnh nhạt đến từng miệng lưỡi xương cốt, Vũ Vân Hân sợ đến mức sọ não trống không.
Vẻ mặt ba đứa nhot nghe điện thoại ngây ngốc ra.
“Đúng là người đàn ông táo bạo” Đây là tiếng lòng của bốn người con.