*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giờ hẹn của Mục Lâm Kiên và Lê Thu trùng nhau rồi.
Vũ Vân Hân theo ưu tiên trước sau nên đã từ chối: “Giờ ăn trưa tôi có hẹn rồi”
Lỡ hẹn sao?
Mục Lâm Kiên nhìn tin nhắn trên di động liền không vui cau mày.
Cô lén lén lút lút làm anh khó mà không tò mò.
Thời gian nghỉ trưa trong nhà hàng rất đông người, nếu như không đặt trước thì sẽ không tìm được chỗ.
Lê Thu không rời đi mà sau khi gặp xong ‘Vũ Vân Hân liền đến thẳng nhà hàng.
Bà ta chọn vị trí trong cùng của nhà hàng, Lê Kiện ngồi bên cạnh Lê Thu mặc vest đi giày da, dáng vẻ nhỏ nhã, đeo kính gọng vàng, bộ dạng cứng nhắc, dáng người cao khoảng một mét tám, da dẻ trắng trẻo dưới ánh nắng nhìn có vẻ hồng hào, còn chưa hết vẻ trẻ con còn hôi sữa, dáng ngồi có vẻ thận trọng, một lúc lại cầm cốc lên uống nước để giải tỏa hồi hộp.
“Đến rồi, đến rồi!” Lê Thu đứng dậy, Lê Kiện cũng đứng dậy theo.
Vũ Vân Hân đi từ cửa nhà hàng vào.
Cô mặc một bộ đồ công sở, đôi chân thon dài đi một đôi giày cao gót nhỏ, cộc cộc đầy khí thế mang theo vẻ điển hình của phụ nữ công sở.
“Xin chào, tôi là Lí Kiện, rất vui được gặp cô, tổ trưởng Vũ” Lê Kiện nhìn có vẻ nho nhã nhưng lại chủ động chào hỏi.
Vũ Vân Hân cũng lịch sự đáp lại: “Xin chào, tôi là Vũ Vân Hân, tôi có nghe cô Lê nhắc đến anh”
Lê Kiện ngoài đời thực nhìn có vẻ trưởng thành hơn trong ảnh một chút.
Hai người giới thiệu đơn giản xong thì Lê Thu liền rời đi trước, nói là phải về khách sạn làm việc.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Vũ Vân Hân và Lê Kiện.
“
“Thời gian tôi vào nghề chưa lâu nhưng tôi có thể chia sẻ một số kinh nghiệm phỏng vấn cho anh. Thật ra nhiều khi điều mà người đầu tư coi trọng nhất chính là điểm bán của hạng mục, nói một cách khác giá của anh có cao không? Điểm nổi bật là gì?”
Một câu đã hỏi cho Lê Kiện á khẩu nhìn lí lịch của mình.
Vũ Vân Hân biết là anh ta không trả lời được nên kiên nhãn chỉ điểm vài kinh nghiệm công việc cho anh ta.
Nói chuyện một hồi cũng thành bạn bè, vừa nói vừa cười.
Cửa kính bên ngoài có một chiếc xe đen dừng lại.
Mục Lâm Kiên nhìn một nam một nữ trong nhà hàng liền lấy di động gọi đi.
“Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi hiện không thể kết nối được…
Lúc này, gương mặt lạnh của Mục Lâm Kiên đã trở nên trầm lặng, di động hàng chục nghìn trong tay giống như một phế vật vậy, chỉ cách có chưa đến năm mươi mét mà không gọi được cho Vũ Vân Hân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT