*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đột nhiên, người giúp việc đó cất điện thoại vào trong túi, nhanh chóng chạy đến, lộ ra vẻ cung kính, khiêm tốn cúi đầu n hật sự xin lỗi! Lẽ ra chúng tôi không nên dùng điện thoại trong thời gian làm việc, bây giờ chúng tôi sẽ cất điện thoại ngay lập tức.”

“Tôi muốn tham gia nhóm chat” Mục Lâm Kiên tức giận trừng mắt nhìn anh ta.

Khí thế mạnh mẽ đầy áp bức hiện ra khiến mọi người không dám làm trái lại.

Chẳng qua, đây là nhóm chat riêng của bọn họ, nếu để cho ông chủ lớn cùng tham gia thì sau này làm sao mà bọn họ thoải mái nói chuyện được nữa chứ.

“Một vạn tệ một chữ số!”

Tài phiệt làm việc không tránh khỏi việc dùng tiền.

Một số người giúp việc phía dưới bắt đầu cảm thấy động lòng.

“9879…” Lục Tâm không biết xấu hổ mà đọc ra một dãy số đầy đủ: “Tổng giám đốc Mục, anh cứ tham gia thoải mái đi, đều miễn phí!”

Mục Lâm Kiên hài lòng cong môi mỉm cười: “Không uống phí công lao tôi bồi dưỡng cậu!”

“Nhưng Tổng giám đốc Mục, anh nên đặt biệt danh để tham gia, nếu không anh sẽ không được vào đâu.”

“Tại sao?”

“Bởi vì bọn họ sẽ từ chối anh!” Lục Tâm can đảm nói ra.

Sắc mặt của Mục Lâm Kiên trở nên lạnh lẽo ngay lập tức, anh là bố của bọn nó đấy, lại dám từ chối anh!

Anh tức giận nghiến răng nói: ‘Không cần tham gia nữa! Tôi cũng không thích mấy thứ đó”

“Anh chắc chứ?” Lục Tâm lại giơ những cuộc trò chuyện sôi động trên nhóm chat đến trước mặt anh.

“Đặt hộ tôi một biệt danh đi.”

“Được rồi! Tổng giám đốc Mục!” Lục Tâm lập tức thêm anh vào nhóm.



Khi về đến nhà, Vũ Vân Hân vẫn chưa thể thả lỏng. Cô đi đến một căn nhà cho thuê dựa vào địa chỉ mà Lê Thu đưa cho.

Lê Thu đứng ở trước cửa khách sạn bảy Sao.

“Ail Nhìn thấy cháu đến, cô cảm thấy yên tâm hơn rồi! Cô còn cho rằng lúc đó mình không kịp cứu cháu ra” Lê Thu nhìn thấy Vũ Vân Hân, nói một cách đau lòng rồi ôm lấy cô vào lòng: “Lúc ấy cô nghe được một tiếng nổ rất mạnh, trái tim của cô như sắp vỡ ra rồi.

Thật may là cháu có ông bà tổ tiên phù hộ, cảm ơn trời đất”

“Cháu cảm ơn cô!” Sau một ngày căng thẳng, lúc này Vũ Vân Hân mới cảm thấy mệt mỏi, hai mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lúc đó, đó là một cơn ác mộng mà cô không bao giờ muốn nhớ lại.

“Không sao! Không có chuyện gì là tốt rồi!”

“Còn anh họ của cháu thì sao? Cũng không sao, đúng không? Anh ta là người cuối cùng chạy ra. Lúc ấy cô đang chạy trong rừng cây, không thấy anh ta đuổi theo, cô muốn gọi cho cháu nhưng điện thoại không có tín hiệu.”

“Không có việc gì đâu! Cũng may là cô nhanh trí, bảo chúng cháu đổ máu gà lên sàn nhà. Nếu không có chuyện này thì ba người đàn ông cũng sẽ không vì việc lau sạch vết máu mà không chú ý canh gác khiến chúng cháu được cứu ra.”

“Ba người đàn ông đó đâu rồi?”

“Nghe nói họ đã Mục Lâm Kiên bắt đi, đến giờ sống chết vẫn chưa rõ. Cô nói là Mục Lâm Kiên có đến tìm cháu sao?”

Nhắc tới chuyện này, hai mắt Lê Thu sáng lên: “Cháu cùng với Tổng giám đốc Mục đang ở bên nhau sao?”

Những người như bà ta chỉ biết đến lợi ích, cái ánh mắt tràn đầy tham tham vọng này, Vũ ‘Vân Hân đã hiểu rất rõ rồi. Trước kia, khi còn làm giám đốc, xung quanh cô luôn có rất nhiều người nịnh bợ lấy lòng, họ cũng có ánh mắt như vậy.

Lê Thu giống như một thanh kiếm có hai mặt, vừa tốt vừa xấu.

Vũ Vân Hân biết rõ đối với loại người này chỉ có thế tin một phần, cho dù bà ta đã cứu mạng cô nhưng mục đích lại không hề trong sáng, nếu liên quan sẽ dễ dàng rước tai họa vào thân.

“Không có đâu!” Cô bình thản phủ nhận.

Lê Thu cảm thấy khó hiếu: “Vì để tìm cháu, ngài Mục đã phong tỏa toàn bộ thành phố A, tìm khắp toàn bộ con đường, ngã tư, ngõ hẻm, thậm chí còn báo cảnh sát… Chuyện này đã gây chấn động đến toàn thành phố. Tuy không thông báo là tìm cái gì nhưng cô đoán cậu ta đang tìm cháu. Có phải Tổng giám đốc Mục đang theo đuổi cháu không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play