*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tổ trưởng Vũ, có phải mấy ngày nay cô đã gắng sức quá rồi không? Sao hôm nay tôi cứ cảm thấy cô không khoẻ vậy?”

“Không có!” Lòng bàn tay của Vũ Thư Anh giờ đây đã ngập tràn mồ hôi. Thật sự là vì nghỉ ngơi không tốt sao?

“Chính xác là như vậy! Cái này Ninh Uy đưa cho tôi hôm trước để tan làm tôi đưa cho cô. Nhưng trước giờ tan làm tôi có việc phải đi trước, không thể giao cho cô đúng hẹn.”

Nghe đến cái tên Ninh Uy.

Vũ Thư Anh nhìn còn không muốn chứ nói chỉ đến chuyện cầm lấy tập tài liệu trên bàn kia.



“Tổ trưởng Vũ! Có cảnh sát tìm cô ở đại sảnh!”

Cảnh sát đến, Vũ Thư Anh đã trở thành đối tượng bị mọi người đàm tiếu ngay.

Nguyên nhân dẫn đến cái chết của Ninh Uy thì ai cũng biết rõ. Thế nhưng cái chết ấy thì có liên quan gì đến Vũ Thư Anh này?

Theo lẽ thường tình thì không phải nên tìm gặp Vũ Vân Hân sao?

Nhưng mà từ dạo ấy đến nay Vũ Vân Hân vẫn chưa xuất hiện trở lại Cô ta hít một hơi thật sâu, tay vo chặt thành nằm đấm.

Trước đó, cô ta đã đi đến nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho Ninh Phượng. “Mẹ, phải làm sao bây giờ? Cảnh sát đến tìm con kìa* “Bình tĩnh nào. Con không giết Ninh Uy, cùng không có làm gì Vũ Vân Hân hết. Con sợ sệt cái gì chớ?”

Vũ Thư Anh cứ muốn nói lại thôi. Trong lòng cô ta bồn chồn không thể yên tâm. Sợ cảnh sát có thể hỏi thêm vài câu, cô ta vội vã nói ra tất cả mọi chuyện. Trang này chuyên đi ăn cắp.

“Con chỉ cần nói không biết rõ là được rồi.

Những chuyện khác đừng hé mồm ra. Nếu không nữa thì cứ nói: Có chuyện gì cứ làm việc với luật sư của tôi. Vậy thì không được rồi. Con gửi thông tin cho mẹ ngay, mẹ sẽ thuê tên luật sư cũ cho con.”

Nghe thấy vậy, lòng Vũ Thư Anh cũng yên tâm nhiều.

Hai cảnh sát đang ngồi trong đại sảnh.

Nhân viên phục vụ đưa trà nóng cho hai người.

“Hả? Sao có thể để các anh cảnh sát ngồi ở đây được? Xin mời đến phòng họp, tôi sẽ phục vụ các anh thật chu đáo!” Vũ Thư Anh giờ đây đã trở lại hùng hổ hơn, mất không hơn ba giây.

Bỗng Vũ Vân Hân đứng trước cửa thang máy, quay người lại rồi nở một nụ cười xảo trá, sau đó đi vào trong thang máy.

Cảnh tượng ấy thế mà lại chân thật đến mức đáng sợ.

Cô bối rối nương lại bên cạnh quầy lễ tân.

“Người đứng ở chỗ đó là Vũ Thư Hân sao?”

Điều tra viên để ý đến tâm trạng đang lo lắng của cô.

“Ở chỗ đó làm gì có ai?” Theo hướng nhìn của cô, chắc chẩn không có ai đứng đó.

Thôi xong rồi. Cả ngày nay, cô †a như gặp phải quỷ yêu. Cứ nhìn thấy Vũ Vân Hân cả ngàn lần, vậy mà tất cả những người xung quanh đều nói không nhìn thấy ai cả Có vẻ như Vũ Thư Anh thật sự có quen biết với Vũ Vân Hân.

Viên cảnh sát để ý cô ta thở gấp như khỉ, cứng đờ toàn thân Suy nghĩ của cô ta rối tung cả lên. Đi vào phòng họp, ngay cả chỗ mình ngồi cô ta cũng không biết.

Viên cảnh sát chưa kịp ngồi xuống, cô ta đã nhanh chóng yên vị Thật sự là không biết phép tắc xã giao gì cả, khiến cho nhân viên phục vụ bất ngờ, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi tay run lẩy bẩy của cô đang níu chặt lấy tập tài liệu trong tay.

“Tổ trưởng Vũ, cô không sao chứ?”

“Không có gì đâu” Cô cố gắng bình tĩnh ngồi ở đó.

Nhân viên phục vụ thấy cô nói như vậy cũng chẳng dám hỏi thêm nhiều, nhanh chóng đi ra ngoài Cửa phòng họp đóng lại, cảnh sát liền lấy một tấm ảnh ra khỏi tập tài liệu: “Đây là Ninh Uy, chắc cô cũng biết.”

Một tấm ảnh được chụp lúc Trương Ninh Uy còn sống được giơ ra trước mặt cô.

Ngay lập tức, cơ thể cô căng cứng lên, lo läng đến mức giọng nói cũng run rẩy. “Vâng, đây là nhân viên của tôi”

“Cô thân thiết với cô ấy đến mức nào?”

Viên cảnh sát đi thẳng vào vấn đề.

“Không phải cô ấy tự sát hả? Các anh còn muốn điều tra gì nữa vậy?” Vũ Thư Anh nịnh nọt nói “Bởi vì cô ấy có để lại một bức di thư! Mà trong di thư ấy lại có đề cập đến hai cái tên, một là Vũ Vân Hân, hai là Vũ Thư Anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play