*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong biệt thự xa hoa tĩnh mịch lạnh lẽo.

Những chiếc xe nghiêm ngặt ra ra vào vào cổng biệt thự.

Trên bàn cơm đồ ăn đã nguội từ lâu, hầu gái đổi tới đổi lui, cậu chủ nhà mình vẫn không có ý định ăn cơm.

Mục Lâm Kiên ngồi trên sô pha, đồng tử thâm sâu lạnh lùng nhìn chăm chảm màn hình LED lớn, anh xem đi xem lại camera giám sát.

Vẫn không tìm thấy Vũ Vân Hân!

Sự thật này đúng là giễu cợt anh vô dụng!



“Xin lỗi! Xin xuống xe phối hợp kiểm tra”

Một vị cảnh sát tỏ ý bảo.

Tài xế đành phải dừng lại.

Năm người vệ sĩ nghiêm túc kiểm tra bên trong xe một lần.

“Chó, loại này đúng là chó, chỉ biết nhìn chủ nhân vẫy đuôi, chờ mai mốt bà đây làm bà chủ nhà họ Mục, các người còn ai dám kiểm tra xe tôi nữa không” Vũ Thư Anh uống nhiều, say khướt nấc lên một cái.

Vệ sĩ kiểm tra xe lạnh nhạt liếc cô ta một cái Bị mắng như vậy đúng là không dễ chịu.

“Uống rượu lái xe!” Vệ sĩ đứng dậy hô to với vị cảnh sát kia.

Tài xế luống cuống: “Tôi không có! Tôi thật sự không có uống rượu lái xel”

Ninh Phượng nóng nảy, phẫn nộ xuống xe, chỉ vào vệ sĩ rống giận: “Các anh có biết tôi là ai không? Các người tự nhiên vu khống tôi! Có bệnh à?”

Thái độ bà ta quá tệ hại Nhưng người của Mục Lâm Kiên chưa bao giờ nhìn sắc mặt người khác.

Điều thứ nhất khi nhận chức vệ sĩ chính là, ai không qua được bọn họ chính là không qua được Mục Lâm Kiên.

“Tôi mặc kệ mấy người là ai, kiểm tra uống rượu lái xe nhất định phải phối hợp” Cảnh sát đi đến trước mặt Ninh Phượng, ý bảo bà ta phối hợp.

Vệ sĩ càng chặn xe bọn họ nhiều hơn.

Không có sự cho phép của bọn họ, xe này không thể đi ra.

“Tôi là Vũ Thư Anh, nhân viên Tập đoàn Vũ thị, đây là mẹ tôi, có chuyện gì cứ từ từ nói”

Dường như sự kiêu ngạo vừa rồi đã biến mất.

Cô ta thành khẩn van xin cũng vô dụng, kiểm tra độ cồn vẫn là kiểm tra độ cồn.

Ai cũng biết bọn họ không uống rượu, nhưng muốn trách thì trách họa từ miệng bọn họ mà ra.

“Thả người đi”



Thoạt nhìn thì trông toàn bộ quá trình khá nặng nề, nếu có người nhét vào đấy thì sẽ cao khoảng một mét năm.

Mục Lâm Kiên nhìn video trước mặt, Lục Tâm giải thích: “Đây là chỗ kỳ lạ nhất hôm nay, bao tải năm ở kho hàng dưới tầng hầm, mà đây là lầu mười hai, sao bao tải lại được lôi ra từ nhà vệ sinh nữ? Ngoài ra anh không phát hiện biểu cảm những người này đều rất hoảng loạn à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play