*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ninh Uy không đồng ý Vũ Thư Anh làm vậy.
Cô ta không thể nào giết người được, vừa rồi cô cảm giác rất chính xác Vũ Vân Hân còn thở.
“Em không có giết người, chị muốn vu khống em! Chị muốn bắt Vũ Vân Hân làm gì?”
Cuối cùng Ninh Uy cũng thấy rõ gương mặt thật của Vũ Thư Anh.
Cô ta bước lên phía trước che chở Vũ Vân Hân phía sau.
“Ha ha, em gái ngoan của chị, sao chị lại vu khống cho em chứ!” Vũ Thư Anh giơ tay nắm chặt bả vai của Ninh Uy rồi lừa gạt nói: “Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, em thấy khi nào chị hại em chưa? Cho dù em là đứa trẻ được mẹ chị nuôi nấng lớn lên, chị cũng chưa từng ra vẻ với em mà đúng không?”
Vũ Vân Hân nói không sai, từ nhỏ đến lớn cô ta xác thật chưa từng ra vẻ với Ninh Uy, cũng chưa bao giờ gây khó dễ cho Ninh Uy.
Nhưng không đại biểu là lúc làm việc thì Vũ Thư Anh sẽ không khiến cô ta gặp khó khăn.
Chỉ cần không liên quan đến thứ mà Vũ Thư Anh coi trọng thì Vũ Thư Anh sẽ không so đo, nhưng nếu không cẩn thận chạm vào đồ vật mà cô ta coi trọng thì nói không chừng kết cục của Vũ Vân Hân chính là kết cục của Ninh Uy.
“Cô ấy chưa chết” Ninh Uy chỉ vào Vũ Vân Hân nói.
“Nhưng sắp chết rồi. Cô lề mề như vậy, cô cũng chẳng thể sống được nữa. Nếu cô còn kì kèo, nói không chừng còn bị người ta phát hiện, cô phạm phải tội chính là giết người đó”
“Không đâu, tôi vô tội, tôi không cố ý khiến ‘Vũ Vân Hân chết”
Vũ Thư Anh an ủi vỗ vai cô ta, rồi giơ một ngón tay đặt dưới mũi của Vũ Vân Hân.
“Cô xem không còn thở nữa. Đã chết rồi!”
“Chết rồi sao?” Ninh Uy hoảng sợ trừng mắt.
Từ thang máy xuống đến nhà kho của công ty.
Người đàn ông vạm vỡ giả dạng làm công nhân khuân vác hàng hóa, rồi thuận tay đem bao tải này cho vào thùng xe sau.
Đóng cửa xe lại, bọn họ thành g ngồi lên xe, đi theo sau chiếc xe vận tải rời khỏi công ty.
Ở trên tầng cao nhất, Vũ Thư Anh đang ngồi trong văn phòng của mình nhìn chiếc Minibus dưới lầu đã đi xa.
Cô ta ấn gọi điện thoại: “Mẹ à! Bên này con đã chuẩn bị xong”
“Con gái ngoan của mẹ, con thật sự quá thông minh vậy mà còn nghĩ đến chiêu mượn dao giết người” Ninh Phượng đắc ý cười nói: “Rất tuyệt! Đêm nay sẽ là tiệc ăn mừng của chúng ta, giết chết con súc sinh cuối cùng của nhà họ Vũ, đến lúc đó chúng ta sẽ không còn nổi lo về sau nữa.”
“Con đã nói Ninh Uy sẽ là một trợ thủ đắc lực mà, trước đó mẹ đối xử tốt với cô ta cũng không thiệt đúng không?”
“Đúng! Đúng! Đúng! Ninh Uy là phù hợp nhất, không chỗ dựa, không quyền thế, không tiền tài, lại là đứa cháu gái mà mẹ giúp đỡ, mẹ biết rõ lai lịch của con bé. Loại người như con bé đó dù bị vu oan cũng không có đường phản kháng, đến lúc đó nếu điều tra ra thì con bé đó phải gánh tội, còn nếu không điều tra được thì Vũ Vân Hân sẽ chết mà không ai hay! Thư Anh con thật sự quá thông minh”
Ninh Phượng giống như đã giải quyết được một vấn đề lớn, bà ta bước đến quầy rượu rót một ly, chất lỏng màu đỏ của rượu rót vào ly rượu vang đỏ, tản ra hương vị nho tinh khiết.
Bà ta tao nhã mà đong đưa ly rượu, say đầm ngửi mùi hương đó rồi uống một ngụm.
Lúc này nên ăn mừng, ăn mừng thật lớn!
Bà ta nằm mơ cũng không ngờ tới ngày này lại đến sớm như vậy. Vũ Vân Hân đã chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT