*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

‘Vũ Vân Hân buồn bực, có rõ ràng như vậy sao?

Chẳng qua là cô lo lắng Mục Lâm Kiên không trả tiền lương cho mình thôi, rốt cuộc đó cũng không phải con số nhỏ.

“Nếu không em dọn đến đây đi, gia sản của tôi đều cho em” Giọng từ tính quyến rũ đột nhiên đến gần tai cô, hơi thở ấm áp của Mục Lâm Kiên phả vào những sợi tóc nhỏ của cô…

Sự ấm áp đó cứ lượn lờ xung quanh, phẳng phất muốn bao bọc lấy cô.



“Tôi… Tôi… Không quan tâm đâu!” Cô ra vẻ khinh thường ni Mục Lâm Kiên nhíu mày cất giọng lạnh lùng nói: ‘À! Tôi quan tâm!”

‘Vũ Vân Hân nghe vậy thì vừa mừng vừa lo!

Người đàn ông đáng ghét này lại dám dùng tiền tài dụ dỗ cô… Thật dã man mà!

Vũ Vân Hân chưa bao giờ băn khoăn về chuyện tiền bạc cả, trừ phi đầu óc cô bị choáng váng Lúc này, khuôn mặt tuấn tú của Mục Lâm Kiên tiến đến gần trước mặt cô, trán anh mạnh mẽ đẩy cô vào tường thang máy.

Cô nhìn thấy đôi môi bạc tình của anh khẽ hé mở, yết hầu gợi cảm còn hơi chuyển động một chút.

Một tiếng “Leng keng” vang lên, cửa thang máy đột nhiên mở ra.



Ninh Uy nhìn thấy anh thì chân đã mềm nhũn, làm gì dám chống cự lại, cho nên cô ta đành phải sợ hãi bước vào thang máy.

“Lầu mấy?”

Mục Lâm Kiên lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô ta.

Ninh Uy kinh ngạc, tổng giám đốc Mục bấm thang máy giúp mình sao?

Vào tập đoàn Mục Lâm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta gần gũi với Mục Lâm Kiên như vậy, cũng là lần đầu tiên có thể nói một câu với Mục Lâm Kiên.

Trong lòng cô ta yên lặng mừng thầm, đối mặt với một anh chàng ưu tú như thế thì năm mơ cô ta cũng không dám trèo cao, nhưng vẫn không khống chế được con tim thiếu nữ đang đập thình thịch liên hồi “Lầu một” Cô ta đứng thẳng lưng theo quy tắc, câu nệ đặt tay phía sau lưng, đứng yên trong thang máy không dám lộn xộn.

Khí thế của Mục Lâm Kiên quá mạnh mẽ.

khiến bầu không khí trong thang máy đầy áp lực.

Thang máy tiếp tục di chuyển lên trên, thẳng đến tầng cao nhất, leng keng một tiếng cửa thang máy mở ra Cửa vừa mở ra đã thấy Vũ Thư Anh đứng đó.

Nhìn thấy Ninh Uy thì cô ta tức giận trừng mắt.

Mục Lâm Kiên lạnh nhạt bước qua người Vũ Thư Anh rời đi.

Vũ Thư Anh cung kính chào hỏi anh xong thì quay người nhìn Ninh Uy ở trong thang máy, cô ta tức giận bước vào thang máy nói: “Cô nói cho tôi! Sao lại thế này?”

Toàn bộ công ty đều biết, cô ta yêu sâu đậm Mục Lâm Kiên, sở dĩ hi sinh trở thành thư ký cho tập đoàn Mục Lâm, cũng là vì có thể ở cạnh Mục Lâm Kiên, làm sao Ninh Uy thân là cấp dưới của Vũ Thư Anh lại không biết chứ.

“Chị đừng hiểu lầm, chỉ là trùng hợp thôi”

Ninh Uy vội vàng giải thích.

“Trùng hợp? Lời này đối với Vũ Thư Anh mà nói thì quả thật là một truyện cười.

Cô ta ở tập đoàn Mục Lâm bốn năm, chưa bao giờ được một mình đi thang máy với Mục Lâm Kiên, mặc kệ là lúc nào thì bên cạnh người đàn ông này luôn có Lục Tâm.

Cho dù cô ta muốn nói những chuyện riêng tư với anh, thì Lục Tâm vẫn giống như ruồi nhặng không đầu mà cứ ở cạnh Mục Lâm Kiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play