*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong khu phòng bệnh Vip của bệnh viện, không có nhiều người.

Vũ Vân Hân bước ra khỏi thang máy cũng không thấy ai, cô đi đến tận cuối hành lang mới nhìn thấy vệ sĩ đứng canh ngoài cửa phòng Vũ Vân Hân đẩy cửa mở ra, trong phòng cũng không có một bóng người nào.

“Mục Lâm Kiên đâu?”

Cô vội vàng chạy về đây, đã chậm hơn mấy phút so với thời gian dự kiến.

“Tổng giám đốc Mục đi ra ngoài có việc rồi “Có việc?”

Không phải là anh ta đang nằm viện à?

Sao đột nhiên lại đi ra ngoài rồi?

‘Vũ Vân Hân cởi khăn quàng cổ và áo khoác treo lên một bên.

Nhìn thấy thức ăn mà y tá mang đến để trên bàn, vẫn còn lưu lại một chút độ ấm.

Bên trên còn có cả đũa thìa, mùi thơm của thức ăn làm cho cô thấy đói bụng.

Cô gửi cho Mục Lâm Kiên một tin nhắn “Xin hỏi, khi nào thì anh quay về? Tôi có thể ăn cơm trước không?”

“Ừ”, Mục Lâm Kiên chỉ lạnh lùng nhắn lại một chữ.

Vũ Vân Hân yên tâm ngồi xuống.

Cầm bát đũa bắt đầu ăn.

“Còn bát canh cuối cùng, uống cẩn thận một chút”, ngoài cửa truyền đến một giọng nói xa lạ.

Sau đó là tiếng cộc cộc của giày cao gót.

Một người phụ nữ mặc trang phục của y tá, bưng theo bát súp tiến vào, nhìn thấy Vũ ‘Vân Hân đang ăn cơm.

“Cô là ai? Sao cô có thế ăn đồ ăn mà cô chủ nhà chúng tôi tặng cho cậu chủ Mục”

“Cô chủ?”, Vũ Vân Hân hơi cau mày.

Đôi đũa trên tay bị y tá giật lại: “Đúng là không biết lớn nhỏ gì cả.”

‘Vũ Vân Hân chú ý đến, người phụ nữ mặc đồ ý tá này, không có bảng tên của y tá. Đôi giày cao gót dưới chân cô ta rõ ràng không phải đồng phục y tá của bệnh viện.

Mùi hương trên người cô ta khiến cho Vũ Vân Hân nghỉ hoặc: “Cô là ai?”

“Cô lấy đâu ra tư cách mà hỏi tôi là ai? Tôi còn chưa hỏi cô đấy, cô là ai? Sao cô lại tùy tiện vào phòng bệnh của cậu chủ Mục?”

Vũ Vân Hân đột nhiên cười chế nhạo: “Tình địch?”

Cô buông bát đũa xuống, đứng dậy, không nhanh không chậm từng bước bước về phía người phụ nữ trước mặt.

“Cái gì mà tình địch! Cô chủ của chúng tôi là..”

“Xùy!, Vũ Vân Hân xùy một tiếng: “Tôi không có hứng thú với cô chủ của cô, tôi có hứng thú với cô”

Nói xong, một tay cô nắm lấy cổ áo của cô ta, những chiếc cúc áo lỏng lẻo bị cô xé toạc ra.

Bên trong nhìn thấy thật rõ ràng.

“Cô chủ của cô có biết cô ở sau lưng cô ta quyến rũ người đàn ông của cô ta không?”, Vũ ‘Vân Hân vốn không phải người ăn chay.

Đặc biệt là khi gặp được bất kỳ người phụ nữ nào muốn đến gần Mục Lâm Kiên.

Không vì cái gì khác, cô chỉ muốn bảo đảm rằng trước khi kế hoạch của cô thành công thì người đàn ông này chỉ được có cảm tình với cô thôi.

Trông cô giống như bà Mục còn người phụ nữa trước mặt này chính là một cô tiểu tam.

“Tất của cô có phải là xuyên thấu quá rồi không?”, Vũ Vân Hân mới làm móng tay, cô dùng móng tay xé rách tất của người phụ nữ kia: “Cô là ai?”



“Cô! Cô có còn mặt mũi nữa không, anh ta là người có vợ sắp cưới đấy! Vợ của anh ta chính là cô chủ của chúng tôi!”

Cô ta gào lên một cách hung giữ, âm thanh thật là khó chịu.

‘Vũ Vân Hân như bị tạt một gáo nước lạnh, đầu óc cô trở nên tỉnh táo.

Hóa ra Mục Lâm Kiên là người đã có vợ, anh ta để cô làm tình nhân bên cạnh là để làm nhục cô sao?

Tin tức này khiến cho Vũ Vân Hân như bị một tảng đá đè lên ngực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play