*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vũ Vân Hân tao nhã buông cốc cà phê trong tay xuống, đột nhiên quay sang, tầm mắt trực tiếp nhìn về phía phương hướng của bảo vệ.
Cô lễ phép hé môi, cười cười ý bảo với bảo vệ.
Bảo vệ kiêng dè quay mặt đi.
Cử chỉ rất nhỏ này đã bán đứng anh ta.
Vũ Vân Hân làm sếp đã lâu như vậy, sao có thể không hiểu thăm dò ý từ qua lời nói sắc mặt.
Gô yên lặng nhìn bảo vệ kia, làm cho đối phương cảm thấy rất không thoải mái, cố ý tránh đi cô, đi ra phòng bảo vệ vào bãi đỗ xe.
Vũ Vân Hân thích nhất chính là nhìn khuôn mặt đẹp, anh chàng bảo vệ này cũng khá đẹp trai, cho nên cô nhớ kỹ anh ta.
Cô đứng dậy khỏi vị trí, đi đến trước quầy bán hàng đóng gói bốn cốc cà phê cầm đi phòng bảo vệ.
“Cô Vân, đã lâu không thấy” Bên trong ngoài anh chàng vừa rồi, những người khác đều quen biết cô.
Bởi vì lần trước cô đâm vào xe bus, rất có tiếng trong phòng bảo.
“Mời các vị uống cà phê.”
“Cô Vân, cô thật khách khí” Bọn họ cầm cà phê chia nhau.
“Mới tới một người sao?”
Đội trưởng bảo vệ hôm nay nhìn về phía chàng trai ở bãi đỗ xe vị: “Làm tạm thời, bởi vì Mộc chỗ chúng tôi gần đây phải nằm viện.”
“Thì ra là thế! Thật sự là vất vả, nhìn thấy Mộc nhớ rõ gửi lời hỏi thăm của tôi đến cậu ấy”
Khó trách cô lại cảm thấy được này người đàn ông này lạ mặt như vậy.
‘Vũ Vân Hân có một đặc điểm, nếu là người trong công ty, cô nhất định phải nhận được mặt của mỗi một người Đây là thói quen trước khi cô làm sếp.
“Búp bê! Búp bê! Chúng con yêu mẹ!”
Ba bé con biết là Vũ Vân Hân trở về nghỉ ngơi nửa ngày, sớm thức dậy, nhưng đợi mãi không thấy búp bê, có chút nóng vội.
“Mẹ về đến nhà bây giờ đây.”
‘Vũ Vân Hân xuống xe buýt, vội vã đi vào nhà.
Đồ ăn cầm trong tay, hương thơm lan tỏa cả đường.
Ba bé con trong nhà đứng ở hành lang, nhìn thấy bóng của Vũ Vân Hân, đeo dép lê loẹt xòa loẹt xoẹt chạy chậm đi đến.
“Búp bê! Chúng con rất nhớ mẹt! Trở về không cần mua nhiều đồ vật như vậy, tất cả mọi người là người một nhà”
Nói xong, mỗi đứa cầm một túi, ngay cả cái ôm cũng không cho.
A! Đàn ông!
Ba bé con khẩn cấp mở ra gà rán và nước coca.
Uống đồ uống có ga, là có thể phân bố nhiều dopaminel “Nhanh đóng cửa sổ lại!”
Bọn họ lén lút mà đem cửa sổ đóng lại, ngồi vây quanh ở bên người Vũ Vân Hân.
“Đầu tiên là do tôi đại biểu công ty ba bé con, tiến hành báo cáo công tác.’ Bánh Bao.
cầm một cái chân gà chiên, bộ dạng rất ra dáng nói chuyện ở trước mặt bọn họ: “Trước mắt chúng †a tổng cộng nhận ba đơn hàng, trong đó có hai đơn hàng thất bại! Làm cho trước mắt chúng ta nhận đơn hàng thất bại, thỉnh cô Vân đây tích cực phối hợp công việc của công ty ba bé con chúng tôi.”
‘Vũ Vân Hân uống nước bị sặc Không hiểu ra sao nhìn ba đứa con của mình.
“Thỉnh cô Vân không được cười!” Há Cáo nghiêm túc cảnh cáo: “Nếu cô còn cười, về sau chúng ta thành công lớn sẽ không cho phép cô Vân nhập cổ phần”
“Sùy… Mẹ còn không thèm đâu” Vũ Vân Hân còn ngạo kiều hơn so với bọn nhỏ.
Nháy mắt, nhiệt tình của tất cả bọn họ đều không còn, nặng nề yên tĩnh lại, vẻ mặt đau khổ.
Đôi mắt đỏ lên, nước mắt ủy khuất chảy xuống dưới.