*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy rằng Ninh Uy chưa chính thức đảm nhiệm vị trí này, nhưng vẫn có thể cảm nhận trước một chút.

Vũ Thư Anh từng nói với cô ta rằng, chỉ cần cô ta được đề bạt làm tố trưởng, đến lúc đó sẽ chiêu mộ các nhân viên kinh doanh hạng mục mới ngay lập tức, bố trí nhân sự đầy đủ.

Hiện tại sở dĩ vẫn chưa điều phối nhân sự đến tổ năm chính là vì muốn nhân cơ hội đá Vũ Vân Hân đi.

Ninh Uy nghĩ đến sau này mình sẽ lãnh đạo mấy chục người, không khỏi đắc ý nhếch khóe miệng lên.

thư ký lâu như vậy, cô ta u Vũ Thư Anh không rời đi, cô ta sẽ không có tư cách thăng chức, mãi mãi làm một chân thư ký nhỏ.

Bây giờ thì khác rồi, chỉ cần đá được người phụ nữ kia đi, cô ta sẽ được thăng chức như ý muốn.

Cô ta đã thay Vũ Vân Hân viết xong một đơn xin từ chức rồi, chỉ: cần Vũ Vân Hân ký tên vào, cô ta sẽ được thăng chức ngay lập tức.

“Ngồi ở vị trí đó thoải mái như vậy sao? Vị trí của bản thân không ngồi mà đi ngồi ở vị trí của người khác?”

Vũ Vân Hân mặc một bộ đồng phục màu trắng, trên tay còn cầm theo túi xách mới mua, tự tin đi đến chỗ ngồi của mình nhìn người phụ nữ trước mặt.

Ninh Uy nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế: “Tổ trưởng, sao cô về rồi? Không phải đã nói sẽ xin nghỉ bảy ngày sao?”

“Không muốn tôi về à? Sau đó lên thay chỗ của tôi?”

Vũ Vân Hân tiến lên một bước, trực tiếp chắn Ninh Uy lại không cho cô ta rời khỏi chỗ ngồi.

Khí thế của cô áp đảo, khí chất của một nữ nhân viên chuyên nghiệp từ đầu đến chân tỏa ra, so với cô thì Ninh Uy hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

“Tổ trưởng, cô không nên hiểu lâm! Tôi không phải như vậy, chẳng qua tôi chỉ đang giúp cô dọn dẹp mặt bàn lại thôi, dù sao thì cô cũng vài ngày không đến rồi”

“Thế à?” Vũ Vân Hân ngạo nghễ nhếch môi: “Nếu như đã chịu khó như vậy, chỉ bằng cô cầm lấy cây chổi giúp tôi quét dọn lại một chút”

Nói xong, cô mở cái thùng rác nhỏ đặt trên mặt bàn ra, lấy ra một số tài liệu không cần thiết trong nửa tháng qua, đẩy chúng đến trước mặt Ninh Uy.

“Phiên cô vứt chúng hộ tôi. À còn nữa, đây là khăn lông, bàn của tôi không thích ẩm ướt, tốt hơn hết cô nên dùng khăn ướt lau qua sau đó lấy khăn khô lau lại. Vả lại ở dưới mặt bàn còn rất nhiều bụi bám nữa, tôi cứ không có thời gian để quét lau, cô tiện tay quét quét nó giúp tôi luôn đi”

Vũ Vân Hân tự nhiên nhét cây chổi và khăn lông vào tay Ninh “Thật vất vả cho cô rồi! Khi khác tôi trở về sẽ mời cô ăn một bữa”

“Haha..” Ninh Uy ngoại trừ nở một nụ cười gượng gạo ra, cô ta vốn dĩ không dám phản kháng.

Chỉ có thể lẳng lặng cầm lấy chổi quét dọn, ghi tạc tất cả những gì không cam lòng vào trong đầu, tay siết chặt cán chổi đến hãn cả xương, thù này nhất định phải trả.



“Vậy là bọn cô không đưa tổng giám đốc.

Mục ký tên đúng không?”

Lúc này Hoàng Hà vừa vặn bước vào văn phòng.

Trông thấy Vũ Vân Hân, cô ta kinh ngạc trừng mắt nhìn về phía Ninh Uy.

“Cho tôi xem hạng mục mà các cô đã làm đi”

‘Vũ Vân Hận tiện tay kéo một cái ghế qua, khí thế cao ngạo tràn đầy ngồi ở đó khiến cho hai người phụ nữ trước mặt không khỏi cảm thấy sợ hãi.

“Sao vậy? Không muốn cho tôi xem à?”

Nhìn bọn họ do dự chân chừ.

‘Vũ Vân Hân chế nhạo: “Thật ra thì tổ năm của chúng ta là bộ phận mà tổng giám đốc.

Mục quan sát gắt gao kỹ lưỡng nhất. Lần trước đã mở một cuộc họp, bởi vì lỡ xảy ra sơ sót mà tất cả hạng mục của tổ năm chúng ta đảm nhận đều phải được tổng giám đốc Mục.

ký tên, bộ phận tài vụ mới có thể chỉ cất cho. Tất cả những gì mà bọn cô bảo phải trải qua bộ phận đầu tư mạo hiểm, đều là giấy vụn cả: Cô đứng dậy, đi đến trước bàn của Ninh Uy, rút ra tập văn kiện thứ ba đang được xếp theo trình tự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play