*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vũ Vân Hân còn khó đối phó hơn trong tưởng tượng của Lý Huy.

Vẫn cho rẵng tính cách của cô là ngây thơ, đáng yêu, ai biết cô chính là một người phụ nữ điên không biết xấu hổ.

“Thật bản lĩnh, em là người phụ nữ thay thế địa vị của tôi ở trong lòng cậu Mục! Thế..”

Vũ Vân Hân khinh thường từ trước mặt anh đi qua.

Trong lòng cô vốn có sự kiêu ngạo của con gái nhà giàu.

Người khác càng kêu gào trước mặt cô, cô sẽ càng không nghe theo.

Đặc biệt là người không có xung đột lợi ích với cô!

Cô đã không phải lúc tuổi trẻ, người khác mới hù doạ mấy câu thì đã lùi lại Ở lứa tuổi này của cô, cần là tiền bạc và danh vọng!

Cuộc sống hiện thực làm cho cô trút bỏ đi vẻ đơn thuần ngày xưa.

Lý Huy mạnh mẽ nghiến răng, tức giận đấm một cái lên bức tường: “Đồ vô liêm sỉ”

“Em của tôi, cậu cũng thật là, bảo cậu không cần hù doạ cô Vân người ta! Cậu thật không hiểu lòng phụ nữ!” Lục Tâm từ xa đi tới, cảnh tượng đó vừa rồi anh đã nhìn thấy hết.

Bản thân anh là người đàn ông ngày ngày chơi đùa trong bụi hoa, hiểu rõ nhất lòng phụ nữ.

“Cô Vân chắc chắn sẽ tức giận, cần phải ôn nhu một chút, từ từ lý luận với cô ấy. Cậu càng nóng nảy, người ta mới sẽ không để ý đến cậu, phải biết cô ấy là người phụ nữ của cậu chủ! Chỉ cần thân phận này, tùy tiện nói mấy lời bên tai cậu Mục, cậu cảm thấy cậu còn có thể sống tiếp không?”

“..” Lý Huy xấu hổ.

“Đều ở tuổi này rồi, nhìn mấy việc này cũng sẽ không nhìn thấu đáo, khó trách cậu vẫn luôn độc thân đến giờ!”

Lý Huy vốn đã tức giận, bây giờ càng bị Lục Tâm làm cho tức giận thêm.

“Cả người anh sao lại có mùi sữa?” Lý Huy nghiến răng gâm gừ.

Cực kỳ oán giận nên Lục Tâm chỉ có thể thay đổi chủ đề.

Lục Tâm ngửi một chút, quả nhiên cả người đều là mùi sữa: “Lúc cho ăn sữa không cẩn thận làm ướt quần áo.”

“Cho ăn sữa?” Lý Huy nghi ngờ nhìn anh.

“Ba đứa trẻ thân thích nhà tôi, vừa mới ngủ trưa, tôi đi qua cho bọn trẻ ngủ, làm đổ một ít sữa bột không cẩn thận dính vào người.”

“Anh khi nào thì nhận những việc của người vợ này!” Lý Huy khinh thường nói “Cậu nói thế không đúng rồi! Cái gì mà việc của người vợ hả, sau này vợ của cậu sinh con cậu định không chịu trách nhiệm à? Cậu cái thằng nhóc con này thật sự là cặn bã đến tận xương tủy rồi! Mặc dù tôi ham chơi, nhưng sau này tôi có vợ rồi, tôi không chơi bời nữa.

Bây giờ luyện tập trước có hiếu không!”

“. Anh ta thật sự không hiểu!

“Cậu học một chút đi, nếu không thì…



Lục Tâm nửa ngày làm người chăm trẻ, cũng quá mệt mỏi rồi “Tổng giám đốc Mục, ba đứa con của anh rất tốt! Anh có biết bây giờ bọn trẻ thích chơi với ai không?”

Để tránh không tốt báo cáo công việc, Lục Tâm chỉ có thể báo cáo qua tin nhăn.

“Là ai?” Mục Lâm Kiên lạnh nhạt trả lời một câu.

“Anh đoán đi!” Anh nghịch ngợm gửi một câu.

“Tìm chết?” Mục Lâm Kiên tính khí bạo phát.

Lục Tâm bất lực thở dài, với cái tính khí tồi tệ thế này, sau này làm cho Vũ Vân Hân sẽ trừng phạt anh: “Con trai anh vừa ý anh! Có vui vẻ không?”

Nóng lòng sốt ruột một lúc, gửi những lời đơn giản và phổ biến nhất đi.

“Xong rồi! Xong rồi! Làm thế nào để thu về bây giờ” Trang đã hiển thị dấu hiệu mà Mục Lâm Kiên đã đọc.

“Cậu đưa cho tôi đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play