Vũ Vân Hân nhìn mười một con số kia, đọc đi đọc lại.

Lớn bãng này rồi lần đầu bị ép nhớ số điện thoại di động.

“Ba phút còn lại.” giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc của Mục Lâm Kiên vang lên.

‘Vũ Vân Hân ngược lại lại không chút khẩn trương, trong năm phút phải thuộc mười một số, tên ngốc cũng có thể làm được, huống hồ cô còn là mẹ của bảo bối thiên tài.

Mục Lâm Kiên nhìn thấy bộ dạng mệt nhọc của cô ghi nhớ không quá ba phút, khóe miệng nhấc lên trêu đùa.

“Xong rồi! Không cần chờ hết ba phút, hiện tại tôi đã nhớ được rồi” Cô tự tin nói.

“Đã nói là năm phút thì sẽ là năm phút.”

Mục Lâm Kiên không vội, dù sao anh cũng có thời gian, hiếm khi có dịp trêu đùa cô.

“Vậy tôi đi uống nước”

‘Vũ Vân Hân đang muốn đứng dậy, bị anh ấn người ngồi lại.

Không dễ gì có dịp trêu đùa, sao có thể thả đi được.

Anh chỉ cần búng ngón tay, tự nhiên sẽ có người mang nước đến, cả khối nước cũng không vấn đi “Tôi muốn uống trà sữa.”

Mục Lâm Kiên nhíu mày, lại là trà sữa, cái thứ đồ uống không tốt này.

Người không dính khói lửa nhân gian như anh, căn bản không hiểu nổi thú vui của những người bình phàm.

“Mục tổng chính là ở tầng lớp thượng lưu, chắc hẳn là chưa từng uống qua rồi! Tôi mời anh nhé! Hiếm khi tìm được công việc parttime mà lương cao như vậy.”

Mục Lâm Kiên lông mi nhướng lên, nhìn cô gái nhỏ ở trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhăn, làn da trắng trẻo tinh khiết, đôi môi đỏ mọng mềm mại mê hoặc người…

€ô đối với trà sữa là vô cùng khoái khẩu.

“Vậy đặt hai cốc trà sữa khoai môn Bobo đi!” Vũ Vân Hân căn bản không để ý đến ánh mắt của anh, lấy di động ra đặt đồ.

“Không có trà sữa, không có khoai môn.”

Mục Lâm Kiên giọng khàn khàn lành lạnh Anh lại có thể hiểu mấy cái trend này!

‘Vân Hân Vân luống cuống.

Anh ta muốn hôn?

Tên biến thái!

Đầu óc của anh lúc nào cũng chỉ có mấy thứ như vậy!

Vũ Vân Hân vờ như không nghe thấy.

Lúc này đồng hồ báo thức vang lên, thời gian năm phút đã hết.

Đối với Mục Lâm Kiên mà nói, trò chơi mới chỉ bắt đầu.

Vũ Vân Hân tự tin đọc thuộc lòng mười một con số, ở trong lòng cô, Mục Lâm Kiên chính là kiểu người nhàn rỗi, chỉ ăn no rửng mỡ mới bảo cô làm mấy chuyện nhàm chán như vậy.

“135…”

Số điện thoại vẫn chưa đọc hết, đã bị Mục.

Lâm Kiên kêu ngừng: “Tôi còn chưa kêu bắt đầu”

“Được! Anh nói bắt đầu đi” Vũ Vân Hân mười phần lo lắng.

“Số thứ chính là số nào, trong vòng một giây trả lời”

‘Vừa dứt lời, thời gian không nhiều không ít, tức khäc đã hết.

Vũ Vân Hân còn chưa kịp phản ứng đã kết thúc rồi.

“Đây đâu phải nhớ dãy số! Đây là nhớ từng số một!”

“Năm phút đồng hồ, thuộc một chữ số, rất khó?” trong mắt Mục Lâm Kiên tràn ngập vẻ khinh bỉ.

“Chính là anh cũng không nói là cái kiểu thuộc như này!” Cô nhớ lại quy tắc.

“Em cũng không có hỏi quy tắc”

Vũ Vân Hân ý thức được chính mình thật sự có chút ngu ngốc!

Tự đào hố cho chính mình.

Mục Lâm Kiên giương mắt thách thức, hơi thở nghiêm nghị mà cố chấp giống như muốn đem cô chiếm đoạt, những đầu ngón tay khẳng khiu sạch sẽ du ngoạn vào trong áo của cô “Tự mình nói? Hay là để anh giúp eml”

Vũ Vân Hân hai mắt trừng lớn khí thế.

Lại có thế như vậy!

Cô lúng túng, lật lọng: “Cho… tôi thêm cơ hội nữa, tôi sẽ ghi nhớ thêm một lần, tôi cam đoan nhất định sẽ nhớ kỹ”

“Không còn cơ hội! Hoặc là tôi giúp em, hoặc là tự mình làm”

“Nhưng mà chút nữa có người vào thì làm sao bây giờ?”

“Không ai dám tiến vào, tiến vào tôi sẽ đánh gãy chân bọn họI”

“Tôi vừa mới đặt đồ än, hay là để tôi lấy xong đồ rồi mới bắt đầu được không?”

“Tôi có thể sai một đám người giúp em lấy đồ!”

Cô nói một câu, Mục Lâm Kiên đáp lại một câu.

Xem ra bịa không thành rš “Tôi không cởi!” cô bị đồn vào chân tường phản kháng, hai tay giữ chặt.

“Lật mặt với tôi?”

“Đúng! Chính là lật mặt với anh đấy, thế nào!” Cô liều chết chống đối anh, nhưng trong lòng thực sự hoảng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play