Mấy ngày nay không gặp mà Lục Tâm nói nhiều như chưa từng được nói.
"Tổng giám đốc Mục, anh có biết không? Tôi nghĩ cô Vũ Vân Hân rất yêu anh! Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta sẽ theo đuổi được cô Vũ Vân Hân miễn là chúng ta cố gắng”
"Im lặng!"
Mục Lâm Kiên sốt ruột gầm gừ.
Lục Tâm đau lòng mím chặt môi, "Chúng ta đã lâu không gặp, chẳng lẽ không muốn cùng tôi nói chuyện sao?"
Quay mặt lại, thấy Vũ Vân Hân cùng ba đứa trẻ bước ra khỏi cửa. “Lái xe qua đó” Giọng nói lạnh lẽo không mang theo chút ấm áp nào.
Người tài xế ngoan ngoãn lái xe qua đó và dừng ngay trước mặt Vũ Vân Hân.
“Xe của ông chú phẫu thuật thẩm mỹ!” Không hiệu đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy Mục Lâm Kiên hay sao, mà bọn trẻ mắt sáng ngời, hào hứng bước đến cửa xe vẫy tay, "Ông chú phẫu thuật thẩm mỹ!”.
Lời buột miệng nói ra.
Vũ Vân Hân giật nảy mình, vội vàng bịt miệng bọn trẻ một cách thô bạo.