Vũ Thư Anh cố ý đứng trước bồn rửa tay, vặn vòi nước, để nước chảy ra từ lòng bàn tay.
Nhìn vào gian duy nhất đóng kín cửa trong gương.
Vũ Vân Hân đang ở bên trong.
"Bà đã nhìn mẹ cháu lớn lên. Không biết cô ấy còn nhớ bà không! Bà nghe nói mẹ cậu trước kia rất giỏi, tuổi trẻ mà đã có tên trong danh sách của Forbes rồi."
Bánh Bao nắm lấy tay bà, "Bà ơi, dạ dày của cháu không được thoải mái lắm, bà có thể dẫn cháu đi tìm ít thuốc được không, có lẽ ăn nhiều quá rồi."
"Ôi trời, này, cái thằng này vừa rồi bà đã bảo ăn ít thôi mà? Đúng lúc bà có viên tiêu hóa ở đây, cháu chờ một chút!"
Bà cô lo lắng bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Ba đứa nhỏ thở phào nhẹ nhõm.
“Cạch!” Vũ Vân Hân bước ra từ cánh cửa ngăn phía sau.
“Thì ra các người là mẹ con!” Người Vũ Thư Anh chờ rất lâu cuối cùng cũng ra ngoài.
Vũ Vân Hân nhìn hai đứa trẻ trước mặt trong vô thức.
"Bánh Bao đâu?"
"Bánh Bao và bà cô đi rồi."
"Đi đâu?"
"Không thoải mái ạ! Nhưng đừng lo, con đã nói với mẹ anh ấy rồi, lát nữa sẽ đón anh ấy sau" Há Cảo nhanh trí nói.
Vũ Vân Hân đại khái đã hiểu ra điều gì đó.
Bình tĩnh bước đến bên hai đứa trẻ.
"Đi! Búp Bê đưa hai đứa đi chơi."
"Cảm ơn Búp Bê!"
Há Cảo nắm lấy tay Vũ Vân Hân, không để ý đến Vũ Thư Anh ở phía sau họ.
Cả ba giả vờ bình tĩnh, bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh và vội vã tăng tốc.
Vũ Thư Anh theo sau.
Lần này cô ta phải ra đòn quyết liệt, phải nói cho mọi người trong công ty biết chuyện này nữa.
"Ôi! Đây không phải là mẹ của cháu sao?"
Thật trùng hợp, khi vừa bước tới đầu cầu thang, cô thấy một người cô đang đi với Bánh Bao từ trên tầng xuống.
Người cô này hmay mắn là người chăm sóc cho Vân phu nhân, nhưng khi đó Văn phu nhân đã là một người không thể tự chăm sóc bản thân rồi.
Vì vậy, bây giờ khi nhìn thấy Vũ Vân Hân, thực sự bà có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng suy nghĩ vô cùng lẫn lộn.
"Cháu chào cô!"
“Đừng khách sáo thế!” Người có rất nhiệt tình, khóe miệng vẫn còn có hai lúm đồng tiền nhỏ. “Cháu về có gặp mẹ không?
“Không ạ” Nói đến đây, Vũ Vân Hân cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Mấy năm nay đều không về sao?"
"Vâng! Bốn năm rồi cháu không về"
Người cô buồn bã thở dài, "Cô lại tưởng sau này cháu từng về nước. Dù sao cô cũng không chăm sóc được mẹ cháu bao lâu, bởi vì ở quê có việc nên cô phải đi"
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT