Vũ Vân Hân giả vờ bình tĩnh ẩn xuống tầng mười ba. "Tổng giám đốc Mục không có ở đây, có lẽ cô không sống nổi một tuần nữa đâu".
Giọng nói lạnh lẽo khiến người ta phát run.
Chỉ có cô và Vũ Thư Anh ở trong thang máy.
Qua tấm gương phản chiếu trước mặt, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt của Vũ Thư Anh.
"Sao thế? Sợ à?" Đôi giày cao gót lạnh bằng tiến lại gần, mùi nước hoa trên người Vũ Thư Anh lan tới, mang theo cảm giác nguy hiếm.
“Không sợ” Vũ Vân Hân lạnh lùng nói, kiêu ngạo quay mặt về phía cô ta, “Tại sao phải sợ?”
"Có một số việc, nếu như cô xúc phạm tội, cô sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhưng nếu cô xúc phạm đến miếng cơm của mọi người, thì.." Vũ Thư Anh chế nhạo, "Cô sẽ chết thảm"
Nói cách khác, bất kỳ dự án nào Võ Minh Tính đã thực hiện đều liên quan đến Vũ Thư Anh?
“Cút đi” Thang máy đến tầng sâu đột ngột dừng lại.
Giọng điệu của Vũ Thư Anh giống hệt giọng điệu của Vũ Vân Hân ngày hôm qua.
Cô bước sang một bên, nhìn vẻ mặt đắc thắng của Vũ Thư Anh một cách lạnh lùng, "Yên tâm đi, tôi sẽ lật đổ hết miếng cơm của các người"
Vũ Thư Anh đi đến giữa cửa thang máy tức giận đến mức dừng lại.
Cánh cửa hai bên thang máy dường như đang chống lại cô ta.
Vũ Vân Hân lạnh lùng nhìn cô ta bị kẹp chặt bởi hai cánh cửa.
“Đau chết đi được” Vũ Thư Anh vội vàng tiến lên một bước. Hai cánh cửa từ từ đóng lại.
Cô ta vốn định nói thêm mấy câu đành hậm hực nuốt xuống.
“Sao nó không kẹp chết cô ta đi?” Vũ Vân Hân nhìn cánh cửa thang máy trước mặt với vẻ căm hận như một con người khác.
Trở lại văn phòng, Vũ Vân Hân lập tức liệt kê tất cả những người có liên quan.
Trước khi tất cả các nhân viên đến làm việc.
Cô dường như đã phát hiện ra một lỗi và hiểu được sự tồn tại của tổ 5.
Danh tiếng của tổ 5 trong toàn công ty tuy rất kém nhưng thành tích cũng không tệ chút nào, người ta đồn rằng chính nhờ vậy mà họ mới có thể trụ lại.
Cô đã làm việc trong tổ 5 một thời gian, và Võ Minh Tính hầu như không mang lại dự án nào mà dựa vào sức mình lấy được.
Tất cả đều là một số dự án tồi, và thậm chí cả những dự án có thể thu lợi chui từ chúng.
Bởi vì điều này, Võ Minh Tính đã mua cấp cao cấp thấp trong công ty để thông qua một loạt các thủ tục, từ việc thu thập thông tin đến việc xem xét rủi ro của cuộc đàm phán.
Kể cả Lục Tâm!
Vũ Vân Hân nghĩ đến cái tên này với cảm xúc lẫn lộn trong lòng.
Mặc dù không thể phủ nhận rằng nó vẫn còn trong trạng thái bảo lưu, nhưng anh ta có cấu kết với Võ Minh Tính.
Bây giờ không có Mục Lâm Kiên ở đó, Lục Tâm kiểm soát mọi hoạt động kinh doanh của toàn bộ công ty.
"Đển sớm thế?"
Võ Minh Tính bước vào từ cửa văn phòng và chào Vũ Vân Hân.
"Anh cũng đến sớm thế” Vũ Vân Hân trả lời những lời khách sáo.
"Ăn sáng chưa?"
"Tôi ăn rồi, anh ăn chưa?"
“Tôi chưa!” Võ Minh Tính không có thói quen ăn sáng, mà có thói quen hút một điếu thuốc vào buổi sáng.
Vũ Vân Hân lấy thuốc lá trong bao ra và đưa cho anh ta, "Trước đây tôi không tốt, mời anh ba điều thuốc không phải là quy tắc. Tôi mời anh cái này coi như một lời xin lỗi!"
Võ Minh Tính là một con cáo già và hiểu ý của Vũ Vân Hân.
Mấy ngày nay khi cô làm tổ trưởng, anh ta thật sự có chút tủi thân, "Cô có biết Mục Lâm Kiên không ở công ty không?"
Vũ Vân Hân sửng sốt một chút, liền tiếp tục thuận nước đầy thuyền nói: “Đúng vậy! Vậy nên mong anh đừng quan tâm đến những sai lầm trước đây của tôi, tổ trưởng"
Từ tổ trưởng thực sự thấm sâu vào trái tim của Võ Minh Tính.
Dù sao đó cũng là nơi anh ta đã ngồi năm năm, anh ta nghĩ rằng lần này mình có thể trở thành quản lý, nhưng anh ta đã bị đánh bại bởi người phụ nữ trước mặt anh ta và thẳng thừng bị giáng chức.
"Cô sợ nếu không có Mục Lâm Kiên ở đó, không có ai làm chỗ dựa của cô thì mấy ngày nữa sẽ khó sống sao?"
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT