Bánh Bao và Màn Thầu đánh cậu bằng một tay. “Búp Bê là mẹ của cháu?” Lục Tâm rất nhạy bén, anh đã nghe thấy lời cậu bé nói. "Không phải" Ba đứa trẻ lại im lặng.

Chúng thực sự sợ rằng mình sẽ mất kiểm soát cảm xúc và nói những điều vô nghĩa.

"Cốc cốc cốc!" Ba đứa nhỏ ngẩng đầu ngay ngắn, cùng nhìn về phía cửa. Chúng vội vàng đứng dậy và hào hứng chạy qua. Nhìn vào người trong mắt mèo, đầu chúng lập tức cúi xuống. "Bé ơi, bữa tối của các cháu tới rồi!" Người phục vụ bước vào bằng chiếc xe ăn uống. "Không thèm ăn." Ba đứa trẻ lắc đầu và ngồi trở lại vị trí ban đầu một lần nữa. "Nhóc con, nếu không ăn sẽ không cao lớn được đâu." "Chú ăn nhưng mà cũng thấy chú cao lắm đâu." Những lời này đã đánh trúng điểm đau đớn nhất của Lục Tâm.

Vì cao 1,75 mét nên dù không lùn nhưng anh luôn cảm thấy tự ti khi đứng cạnh Mục Lâm Kiên.

Vì ông chủ cao 1,85 mét. Ba đứa trẻ này cao hơn một chút so với những đứa trẻ bình thường cùng tuổi. Lục Tâm thở dài thườn thượt, "Chú đưa các cháu đi chơi thì sao?" "Chúng cháu muốn đến nơi mà Búp Bê đang ở" Ngụ ý là chúng muốn đến bệnh viện để gặp Vũ Vân Hân. Lục Tâm không thể là người làm chủ.

Trong chuyện tối qua, Mục Lâm Kiên đã ra lệnh rằng người ngoài không được phép ra vào tùy tiện.

"Nếu muốn gặp cô Vũ Vân Hân, trước tiên phải trả lời chú một câu"

“Búp Bê không phải mẹ của chúng cháu” Ba đứa nhỏ nói gọn lỏn. | Lục Tâm thực sự tức giận muốn hộc máu, còn chưa kịp hỏi thì đã bị ba cậu nhóc đáp lại.

Mục Lâm Kiên đã yêu cầu anh trông đứa bé trong nhiều ngày, nhưng anh không thể tìm ra bất kỳ thông tin nào.

"Các cháu là thiên tài à?" Ba đứa trẻ liếc nhìn ánh mắt thiểu năng, "Hỏi thừa." Lục Tâm đau đầu thở dài. "Nếu không đưa chúng cháu đi gặp Búp Bê, vậy thì lát nữa chúng cháu sẽ đi tìm Búp Bê."

Bọn chúng ngẩn người cả một ngày, rốt cục thì cũng nghĩ thông suốt lúc bảy giờ tối.

Lục Tâm tưởng bọn chúng nói đùa, nhưng ngẩng đầu liền phát hiện ba đứa nhỏ đã thay quần áo, xách túi, chỉnh tề bước tới cửa, chuẩn bị mở cửa.

Với tốc độ đáng kinh ngạc này, anh không thể ngăn cản được. "Các cháu chờ một chút, chú phải xin chỉ thị đã". "Không cần hỏi, Búp Bê của chúng cháu không phải người phụ nữ của sếp chú." Ba đứa bé mở cửa chạy ra thang máy, Lục Tâm vội vàng đuổi theo.

Anh thực sự chịu thua ba đứa nhỏ này, còn khó hầu hạ hơn một đứa con gái, trong cơn tuyệt vọng, anh chỉ có thể đưa chúng đến bệnh viện.

Vũ Vân Hân ngồi trên ghế và nhìn ra cửa sổ từ sáng đến tối. Thức ăn đặt bên cạnh thay hết lần này sang lần khác, cô vẫn không động đũa. Cô muốn đi ra ngoài, nhưng vệ sĩ ở cửa đã chặn cô lại.

Nói rằng đó là vì sự an toàn của cô, cô không thể rời khỏi phòng mà không có sự cho phép của Mục Lâm Kiên.

Mỗi phút ở đây đều là đau khổ.

Vì thời gian của cô không còn nhiều và nếu cô không quay trở lại, những đứa trẻ có thể sẽ bị khách sạn đuổi đi.

Cô chỉ đăng ký trong bảy ngày. "Búp Bê!". Giọng nói hội sữa vang lên khắp bệnh viện.

Lông mày cô run lên, cô từ từ quay lại, và nhìn thấy ba đứa nhỏ đang đi vào qua cửa.

Vẻ mặt u ám lập tức nở nụ cười. Những đứa trẻ chạy về phía cô và ôm chặt lấy cô. "Búp Bê, chúng con nhớ Búp Bê rất nhiều" Ba thân hình ú nu ôm lấy cô.

Cảm giác được bao bọc bởi những đứa trẻ không thể thay thế bằng vô số những cái ôm.

| Vũ Vân Hân nhìn bọn trẻ trong tay, cẩn thận từng li từng tí một, "Không có gì ăn à? Sao các con gầy thế?".

“Con rất nhớ Búp Bê, ăn không nổi nữa” Ba đứa trẻ nhỏ giọng nói. "Búp Bê, sao mẹ lại bị thương? Ai bắt nạt mẹ?"

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play