Chỉ thấy Mục Lâm Kiên đi tới phía anh ta, uy nghiêm mà lạnh thấu xương, dọa anh ta lạnh hết sống lưng.
“Ai cho phép cho chó vào đây?” Giọng Mục Lâm Kiên cực thấp khiến anh ta vô cùng hoảng hốt.
“Tôi… Rõ ràng tôi đã nhốt nó ở trong lồng rồi, tôi không biết nó sẽ chạy ra được.”
“Ông đây muốn tranh thủ chút tình cảm dễ dàng lắm sao?” Mục Lâm Kiên tức giận vươn tay bóp cổ anh ta, trong lòng chưa hết giận.
Chân Lục Tâm cũng mềm nhũn: “Tôi biết tổng giám đốc Mục tranh thủ chút tình cảm không dễ dàng, nhưng… Tôi không biết sao con chó lại có thể tự mình mở khóa được.”
Không phải chính tai nghe được, anh ta cũng không dám tin Mục Lâm Kiên vì muốn giành được sự chú ý của Vũ Vân Hân, không chỉ phải tranh với ba con trai bây giờ còn thêm cả một con chó.
“Tổng giám đốc Mục, thật ra thì tôi cảm thấy, nếu không hai người sinh con gái nữa đi, nhỡ lại sinh ba cô con gái, như vậy tổng giám đốc Mục cũng không cần tranh thủ tình cảm nữa rồi.”
Mục Lâm Kiên trừng lạnh: “Cậu không hiểu được.”
“…”
Anh ta quả thật không hiểu, từ khi Mục Lâm Kiên quyết một lòng với Vũ Vân Hân, anh ta đã không hiểu rồi.
Rõ ràng bên ngoài có rất nhiều người phụ nữ tốt hơn Vũ Vân Hân, nhưng từ sáng đến tối Mục Lâm Kiên chỉ mê mẩn cô gái này đến điên cuồng.
Mục Lâm Kiên đi ra khỏi phòng làm việc, từ xa đã nghe được giọng của ba đứa nhỏ.
“Bố thật ngây thơ, người lớn như vậy còn nuôi thú cưng.”
“Đúng vậy, thật không có cách nào với bố.”
“Anh còn tưởng rằng bố chỉ thích người đẹp, ai biết bố còn ngấm ngầm nuôi con chó.”
Bọn họ vừa nói xấu vừa vuốt lông con chó.
“Xem ra chúng ta quá dễ nuôi, cho nên Mục Lâm Kiên cảm thấy nhàm chán.”
“Nhưng mà chúng ta là em bé thiên tài đáng yêu, khôn khéo hiểu chuyện.” Ba đứa nhỏ tự cho là mình tốt đẹp: “Nhóc con, không cho phép mày cướp người đẹp với bọn ta, còn tổng giám đốc Mục nữa, các người ở chung một chỗ đi!”
Lời này làm cho Mục Lâm Kiên đi tới cửa tức đến mức phọt máu bên trong.
Anh cũng biết, mấy tên nhóc thối không có lương tâm này lúc nào cũng tính toán với anh, cướp phụ nữ với anh.
“Bố tới rồi!”
Một tiếng kêu the thé chói tai truyền tới.
Mục Lâm Kiên cạn lời liếc xéo, thấy ba đứa nhỏ lập tức cầm bánh ngọt trong tay một phát nhét vào trong miệng, còn một cái rơi vào đĩa thức ăn.
Bọn chúng cảnh giác nhìn chằm chằm anh, giống như làm chuyện không muốn người khác biết.
Há Cảo đột nhiên cầm ly nước lên uống một hớp, tay nhỏ mập mạp cầm miếng bánh ngọt cuối cùng trên đĩa thức ăn lên, ăn như kẻ trộm.
Cái chân ngắn nhỏ không lo lắng, còn đắc ý lắc lư.
“Ăn ngon thật.”
Mặt Mục Lâm Kiên nghi ngờ, lạnh lùng nhìn kỹ xem vì anh cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT