Đầu ngón tay chạm nhẹ vào drap giường, cảm giác lạnh lẽo chân thật khiến cho Vũ Vân Hân có cảm giác không tin nổi.
Nhắm chặt mắt lại rồi từ từ mở ra.
Cô híp mắt, nhìn thấy cách bày biện quen thuộc. Đôi mắt mở to dần, cô thấy rõ ràng đèn treo thủy tinh trên trần.
Cô đang ở lâu đài cổ!
Một đôi tay mạnh mẽ đang ôm chặt lấy cô.
Nhìn xuôi theo khuỷu tay cường tráng kia thì cô thấy Mục Lâm Kiên đang nằm bên cạnh cô.
Gương mặt góc cạnh như ma cà rồng, biếng nhác mà tà mị… Làn da sáng lên dưới ánh trăng mờ, nổi bật khí chất kiêu ngạo lạnh lùng, là loại khí chất vương giả bẩm sinh như một đế vương.
Mà cô nằm trong ngực anh như một trong những vị phi tần đông đảo ngoài kia, không hề bắt mắt chút nào.
Không thể phủ nhận, vẻ ngoài ưu việt của Mục Lâm Kiên làm cô không hề xứng đôi với anh.
Vũ Vân Hân không thể coi là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cô cũng không quá xấu, mặc đẹp lên cũng có thể coi là người đẹp, nhưng lại không quá xuất sắc.
So với các cô gái bình thường khác thì đẹp hơn một chút, nhưng mà tiêu chuẩn không cao không thấp như cô lại khiến cho Thẩm Giai Kỳ không phục.
“Gả cho anh đi.”
Một câu nói của Mục Lâm Kiên khiến cho Vũ Vân Hân không nghĩ gì được nữa, ánh mắt cô nhìn vào đôi môi mỏng của anh.
Lời này là nói cho cô nghe sao?
Giấc mơ kia khiến cho sự mong chờ của cô không còn nữa, hiện tại cô không còn chút tự tin nào.
Cô sợ giấc mộng kia sẽ trở thành sự thật.
Mục Lâm Kiên cầu hôn với Thẩm Giai Kỳ mà cô chết vào ngày cầu hôn đó.
Có lúc ý thức và mạch suy nghĩ của con người rất kỳ lạ, càng lo lắng chuyện gì thì chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra. Chuyện nào mà từng mơ thì giống như là điềm báo trước, rồi chắc chắn sau đó sẽ xuất hiện trong cuộc sống thực.
Sốt ruột và không yên lòng khiến cho Vũ Vân Hân thở dài, cô kéo tay Mục Lâm Kiên ra.
Mục Lâm Kiên cảm giác được thì mở mắt ra, thấy cô đang định đứng dậy là đã mạnh mẽ kéo cô lại.
Anh dùng cằm nhọn cà vào gò má mềm mại của cô.
“Đi đâu vậy?”
“Khát nước.”
Vũ Vân Hân quay mặt đi chỗ khác, cô buồn bực, không vui, Mục Lâm Kiên nhạy bén phát hiện có gì đó sai sai.
Ngón tay khớp xương rõ ràng nắm chặt khuôn mặt cô, mạnh mẽ kéo khuôn mặt cô quay lại nhìn anh.
Một nụ hôn sâu đặt lên môi cô.
Đôi môi khô khốc cảm nhận được từng vân môi của anh.
Mục Lâm Kiên dịu dàng hôn sâu dần, dùng nước bọt của mình làm mềm đôi môi xinh đẹp kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT