"Vũ Ngọc Hân, chẳng lẽ tôi nói nãy giờ mà cô vẫn không tin hay sao
chứ? Bạch Duệ Thần tôi là người nói lời không biết giữ lời đến như vậy
à?"
Bạch Duệ Thần hắn bỗng dưng cảm thấy thật thất bại. Mặc cho Bạch Duệ
Thần hắn khẳng định nãy giờ nhưng người phụ nữ tên Vũ Ngọc Hân này vẫn
chưa hề tin tưởng hắn. Chẳng lẽ coi lời của Bạch Duệ Thần hắn giống như
là lời nói đùa lắm hay sao?
Thế nhưng, Bạch Duệ Thần hắn lại không hề cảm thấy tức giận, mà Bạch
Duệ Thần lại còn cảm thấy cực kỳ vui vẻ là đằng khác nữa kìa. Lần đầu
tiên có một người phụ nữ rất là bình thường lại dám không tin tưởng Bạch Duệ Thần hắn như vậy đấy. Nếu là kẻ khác thì chắc chắn cái mạng của
người đó đã mất từ lúc nào rồi.
"Được thôi, tôi biết cô sợ tôi nuốt lời. Vậy để tôi cho cô nhìn thấy
những lời mà Bạch Duệ Thần tôi nói có phải là sự thật hay không?"
Bạch Duệ Thần đưa tay vào trong túi áo, rút ra một chiếc điện thoại
sang trọng nhưng rất đắt tiền. Bạch Duệ Thần liếc mắt sang người phụ nữ
đang không ngừng thở dốc kia, lạnh lùng hỏi.
"Nói đi, bệnh viện mà mẹ của cô đang nằm là ở đâu? Mẹ cô tên là gì? Nằm ở phòng nào?"
Sau khi Vũ Ngọc Hân nói ra những thông tin mà Bạch Duệ Thần cần, thì
cánh tay của Bạch Duệ Thần liên tục bấm vào bàn phím trên chiếc điện
thoại ở trên tay của hắn. Tiếng tít tít tít ở trên màn hình điện thoại
phát ra, dường như Bạch Duệ Thần đang muốn gọi đi đâu đó.
Sau khi phía đầu dây bên kia nhấc máy, giọng nói của Bạch Duệ Thần vang lên như là muốn ra lệnh cho người ở bên kia.
"Viện trưởng có phải không? Bệnh nhân ở phòng 276 đang điều trị ở
bệnh viện của ông, ông lập tức bắt tay chữa trị cho người đó cho tôi.
Toàn bộ chi phí sẽ do Bạch Duệ Thần tôi chi trả toàn bộ, chỉ cần người
đó mau chóng khỏe lại."
"Bạch phó tổng, ngài yên tâm đi, nếu ngài đã nói như thế, tôi sẽ dốc hết sức mình."
Bên kia truyền đến một giọng nói như là đang muốn nịnh nọt Bạch Duệ
Thần. Đó chính là viện trưởng của bệnh viện, nơi mà mẹ của Vũ Ngọc Hân
đang nằm điều trị ở đó. Bạch Duệ Thần vốn có quen biết với ông ta, muốn
ông ta chữa trị cho mẹ của Vũ Ngọc Hân, điều này hoàn toàn dễ dàng.
Bạch Duệ Thần dập máy, ánh mắt liếc sang chỗ mà Vũ Ngọc Hân đang nửa nằm nửa ngồi.
"Bây giờ cô đã tin hay chưa?"
Nhìn khuôn mặt của Vũ Ngọc Hân đang đỏ bừng như trái cà chua chín,
phần thân thể loã lồ của cô ta từng chỗ đỏ bừng lên,khoé môi của Bạch
Duệ Thần hắn hơi cong lên như là đang rất hài lòng. Bạch Duệ Thần đút
chiếc điện thoại vào trong túi áo của mình, ánh mắt vẫn còn đang dừng ở
trên người của Vũ Ngọc Hân kia.
Vũ Ngọc Hân hai mắt mơ hồ, cả người của cô ta đang càng ngày càng
nóng lên. Dường như ngọn lửa ở trong người của Vũ Ngọc Hân đang càng
ngày càng bốc cháy một cách dữ dội hơn. Đầu óc của cô ta không còn một ý thức gì, tất cả đều bị tình dục che mờ lý trí.
Nhưng Vũ Ngọc Hân đều nghe được tất cả những lời của Bạch Duệ Thần
nói. Cuộc nói chuyện của Bạch Duệ Thần với vị viện trưởng của bệnh viện, nơi mà mẹ của Vũ Ngọc Hân đang nằm điều trị ở đó. Hay là những lời đùa
cợt hay chế giễu kia của Bạch Duệ Thần, tất cả đều lọt hết vào tai của
Vũ Ngọc Hân.
Vũ Ngọc Hân gật đầu mấy cái như là muốn trả lời câu hỏi của Bạch Duệ
Thần vậy. Bây giờ, đúng là cô ta đã tin rồi. Cuộc nói chuyện kia của
Bạch Duệ Thần, hắn ta còn bật cả loa ngoài để cho cô ta nghe thấy toàn
bộ cơ mà. Bây giờ Vũ Ngọc Hân có muốn không tin cũng không thể được rồi.
Quả nhiên Bạch Duệ Thần đã giữ đúng lời mà bản thân của hắn đã nói
ra. Bạch Duệ Thần quả thật đã đồng ý chi trả toàn bộ viện phí cùng với
tiền thuốc thang mà mẹ của Vũ Ngọc Hân cần. Mà từ trước đến nay, Bạch
Duệ Thần cũng chưa bao giờ nuốt lời cả.
Một khi Bạch Duệ Thần hắn đã nói ra hoặc đã hứa với ai điều gì, Bạch
Duệ Thần hắn chắc chắn sẽ làm được. Điều mà người ta quan tâm đến không
phải là sợ Bạch Duệ Thần có nuốt lời hay không mà là quan tâm đến Bạch
Duệ Thần có muốn làm điều đó hay là không? Nếu Bạch Duệ Thần không muốn
làm, chắc chắn hắn ta sẽ từ chối ngay lập tức, chứ Bạch Duệ Thần sẽ
không úp úp mở mở làm cho người ta phải chờ đợi lâu đâu.
Bởi thế, con người của Bạch Duệ Thần cực kì là thẳng thắn. Một khi đã nói ra thì nhất định sẽ làm được, còn nếu không làm được thì Bạch Duệ
Thần chắc chắn sẽ không nhận lời ai cả.
Bao nhiêu năm nay, cả ở trên thương trường hay trong cuộc sống thường ngày, ai ai cũng biết được Bạch Duệ Thần nói được làm được, chắc chắn
Bạch Duệ Thần sẽ không bao giờ nuốt lời cả. Chính vì thế, ai cũng cảm
thấy yên tâm khi Bạch Duệ Thần đã chấp nhận sẽ giúp đỡ bọn họ, chỉ cần
bọn họ đồng ý với một yêu cầu của Bạch Duệ Thần hắn.
Nhưng Vũ Ngọc Hân nay lại dám nói thẳng ra cô ta không tin vào những
lời nói của Bạch Duệ Thần đã nói ra. Vũ Ngọc Hân không tin cũng là dễ
hiểu thôi, dù sao danh tiếng của Bạch Duệ Thần Vũ Ngọc Hân cũng chỉ mới
biết qua qua chứ cô ta đâu hề hiểu rõ con người của Bạch Duệ Thần là như thế nào.
Nói thật, số của người phụ nữ này cũng thật may mắn đấy. May cho cô
ta là Bạch Duệ Thần không có nổi giận, nếu không không biết cô ta bây
giờ đang ở nơi nào rồi chứ không phải là vẫn còn sống mà ngồi ở đây nữa
đâu. Nếu hôm nay là người khác mà không phải Vũ Ngọc Hân thì chắc chắn
cái mạng của kẻ đó sẽ không còn nữa rồi. Thế mới phải nói rằng ngày hôm
nay vận may đã mỉm cười với người phụ nữ tên Vũ Ngọc Hân này.
Vừa được Bạch Duệ Thần để mắt tới, còn được chính miệng Bạch Duệ Thần cho phép cô ta phục vụ hắn. Hơn nữa, toàn bộ chi phí điều trị của mẹ cô ta, Bạch Duệ Thần đều đồng ý chi trả toàn bộ cho đến khi mẹ của cô ta
khỏe lại chỉ cần Vũ Ngọc Hân khiến cho Bạch Duệ Thần cảm thấy hài lòng
là được. Mà nếu hôm nay Vũ Ngọc Hân khiến Bạch Duệ Thần cảm thấy hài
lòng, thì cuộc sống sau này của cô ta sẽ không phải khổ sở nữa rồi.
Vũ Ngọc Hân sẽ không phải đi làm vất vả, tốn bao nhiêu công sức để
kiếm được một chút tiền kia. Bản thân của Vũ Ngọc Hân có khi còn chẳng
đủ ăn, huống chi là còn một người mẹ đang bị bệnh của cô ta đang nằm ở
trong bệnh viện nữa chứ. Sau hôm nay, Bạch Duệ Thần sẽ cho cô ta một số
tiền, đủ cho Vũ Ngọc Hân với mẹ của cô ta đủ sống từ nay về sau rồi,
không phải lo lắng đến cơm ăn áo mặc hay là cơm áo gạo tiền nữa rồi.
Thế mới nói số của Vũ Ngọc Hân hôm nay thật may mắn. Phải nói chính
xác là vì khuôn mặt này của Vũ Ngọc Hân nên cô ta mới có thể thành công
thu hút sự chú ý của Bạch Duệ Thần như vậy, còn không Vũ Ngọc Hân cũng
đừng có mơ tới điều này.
Vì khuôn mặt của Vũ Ngọc Hân giống với Tư Mộc, vợ cũ của Bạch Duệ
Thần đến bảy phần, thế nên Bạch Duệ Thần mới muốn Vũ Ngọc Hân lên giường cùng với hắn. Có lẽ, Bạch Duệ Thần muốn hoài niệm về hình bóng của
người con gái kia chăng? Suy nghĩ ở trong đầu của Bạch Duệ Thần thật là
khó đoán.
Thấy Vũ Ngọc Hân gật đầu, nụ cười trên gương mặt của Bạch Duệ Thần
lại càng đậm dần lên. Ánh mắt của Bạch Duệ Thần cực kỳ thâm sâu nhìn
chằm chằm lên thân thể của người phụ nữ đang không ngừng vặn vẹo thân
thể vì đang bị tình dục khống chế kia. Bạch Duệ Thần biết Vũ Ngọc Hân
cuối cùng cũng chịu tin tưởng vào lời mà hắn nói.
"Bây giờ, yêu cầu của cô, tôi cũng đã đáp ứng cho cô rồi. Vũ Ngọc
Hân, có phải bây giờ cô cũng nên đáp ứng yêu cầu của Bạch Duệ Thần tôi
rồi hay không?"
Bạch Duệ Thần là người không bao giờ muốn bản thân hắn phải chịu
thiệt cả. Bạch Duệ Thần khi đã giúp ai đó điều gì, thì người kia cũng
phải chấp nhận đáp ứng một yêu cầu của Bạch Duệ Thần hắn. Người làm kinh doanh mà, tất nhiên cũng phải có qua có lại thì mới có thể hợp tác lâu
dài được chứ.
Bạch Duệ Thần khẽ vuốt ve phần da thịt trắng nõn kia của Vũ Ngọc Hân, khiến cho cả thân thể của người phụ nữ kia run lên bần bật như trong
người có một dòng điện chạy qua vậy. Hai cánh tay của Vũ Ngọc Hân bám
chặt vào hai bên ghế, miệng há ra như muốn lấy dưỡng khí vào vậy.
Vũ Ngọc Hân biết lần này cô ta không thể trốn được rồi, mà hơn nữa cô ta cũng không có ý định dám trốn. Vũ Ngọc Hân đã đồng ý, nếu Bạch Duệ
Thần chấp nhận giúp mẹ của cô ta, Vũ Ngọc Hân cũng sẽ đồng ý với yêu cầu kia của Bạch Duệ Thần.
"Bạch phó tổng, ngài yên tâm. Tôi đã nói nếu ngài đồng ý giúp đỡ mẹ
tôi, thì tôi cũng sẽ chấp nhận yêu cầu kia của ngài. Nếu Bạch phó tổng
muốn, thì bây giờ có thể bắt đầu được rồi đấy."
Vũ Ngọc Hân liên tục thở dốc, mãi mới có thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Nhận được câu trả lời vừa ý từ miệng của Vũ Ngọc Hân, Bạch Duệ Thần
hơi nhếch môi, trên gương mặt lộ rõ vẻ hài lòng. Người phụ nữ này cuối
cùng cũng chịu đồng ý, Bạch Duệ Thần chờ mãi câu này của cô ta.
Bạch Duệ Thần cúi đầu xuống hôn lên chiếc cổ trắng nõn của cô ta,
Bạch Duệ Thần liên tục cắn mút khiến những vết đỏ ửng in đậm ở trên đó.
Những nụ hôn của Bạch Duệ Thần trút xuống như là những trận mưa khiến Vũ Ngọc Hân không thể nào kiềm chế được mà bật lên những tiếng rên rỉ từ
khoé miệng của cô ta. Hai cánh tay của Vũ Ngọc Hân vòng qua lưng, ôm
chặt lấy đầu của Bạch Duệ Thần, như là đang muốn phối hợp với hắn vậy.
"Bạch phó tổng, đây là lần đầu của tôi, xin ngài hãy nhẹ nhàng một chút, có được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT