Lúc Bạch Hạo Vân đi ra cũng chính là lúc Tư Mộc vừa uống thuốc xong!
Bạch Hạo Vân sau khi rửa hết đống bát đũa, rồi lau dọn qua bàn ăn rồi mới đi ra. Bát đũa tuy không phải là nhiều nhưng ai cũng biết rằng Bạch Hạo Vân là một người ưa sạch sẽ. Nói đúng hơn là Bạch Hạo Vân bị mắc bệnh sạch sẽ nên phải rửa bát mất những hai mươi phút mới có thể rửa xong đống bát kia.
Bạch Hạo Vân phải rửa mấy nước qua, rồi mấy lần rửa bằng nước rửa bát, sau đó lại tiếp tục rửa lại hàng chục lần bằng nước sạch. Phiền thì phiền thật đấy, Bạch Hạo Vân cũng cảm thấy như vậy. Nhưng đây vốn là thói quen từ lâu của Bạch Hạo Vân rồi, không thể nào thay đổi được.
Người ta nói, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, thế nên, Bạch Hạo Vân bao nhiêu năm nay không thể nào bỏ được cái tật này. Bạn bè của Bạch Hạo Vân ai cũng nói rằng, sạch sẽ nó cũng vừa vừa thôi, đừng sạch sẽ một cách thái quá như vậy chứ! Nếu có thuốc chữa được bệnh này, cho dù mất bao nhiêu tiền, bạn bè của Bạch Hạo Vân cũng nhất định phải mua loại thuốc này về cho Bạch Hạo Vân.
Sạch sẽ thì cũng phải vừa vừa thôi, chứ đừng có như vậy chứ. Mấy người mắc bệnh sạch sẽ thường rất khó chiều.
Bạch Hạo Vân cũng chỉ biết cười khổ. Anh cũng không biết tại sao mình lại bị như vậy nữa? Nhưng từ khi xa mẹ, được nhà họ Bạch đón về nhà, Bạch Hạo Vân đã bắt đầu bị như vậy rồi.
Bạch Hạo Vân ở với mẹ mình từ nhỏ, nay lại được gia đình mình đón về, có chút không quen. Còn nữa, người đón Bạch Hạo Vân về lại chính là Bạch Tu Văn, cha ruột của Bạch Hạo Vân anh. Cũng chính là người mà Bạch Hạo Vân anh hận nhất trên đời, hận đến thấu xương. Bạch Hạo Vân sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì mà Bạch Tu Văn đã làm với mẹ của Bạch Hạo Vân anh đâu.
Bạch Tu Văn nhân lúc vợ mình đang mang thai mà ra ngoài dụ dỗ mẹ anh, khiến cho mẹ của anh tin vào những lời ngon tiếng ngọt của ông ta. Hơn nữa, khi Tố Thư, vợ của Bạch Tu Văn biết được chuyện này, vì tức giận quá mà mất đi đứa con trong bụng của mình.
Lúc đó, Tố Thư cứ như là phát điên lên. Bà ta cho người đánh đập mẹ của anh, rồi hủy hoại đi khuôn mặt của bà bằng loại axit đặc kia. Không những thế, Tố Thư hết sức cay nghiệt, bà ta liên tục mắng chửi mẹ của Bạch Hạo Vân là thứ đàn bà lăng loàng, không biết xấu hổ mà làm kẻ thứ ba quyến rũ trồng của người khác.
Nhưng Tố Thư đâu có biết rằng, mẹ của Bạch Hạo Vân cũng chính là người bị hại trong chuyện này. Bạch Tu Văn tiếp cận với mẹ của anh vì trong tay của bà nắm giữ hơn hai mươi phần trăm cổ phần của Bạch thị. Vì ông ngoại của Bạch Hạo Vân chính là một trong những cổ đông lớn nhất của tập đoàn Bạch Thị lúc bấy giờ.
Lúc đó, ông ngoại của anh vừa mới mất, toàn bộ cổ phần được giao lại cho mẹ của Bạch Hạo Vân. Lúc đó, nhân lúc Tố Thư đang mang thai, Bạch Tu Văn nhân cơ hội này tiếp cận với mẹ của Bạch Hạo Vân. Lúc đó, bà ấy rất ngây thơ, dễ dàng tin vào những lời ngon ngọt của Bạch Tu Văn kia.
Mục đích của Bạch Tu Văn chính là hơn hai mươi phần trăm cổ phần ở trong tay của bà. Vì Bạch Tu Văn có một lòng tham không đáy, ông ta muốn tập hợp toàn bộ cổ phần lại trong tay mình, để cho bản thân mình có thể dễ dàng ngồi lên vị trí tổng giám đốc kia.
Sau khi xong xuôi, Bạch Tu Văn ngay lập tức lật mặt, đá mẹ của Bạch Hạo Vân đi, mặc kệ cho bà bị người của Tố Thư đánh đập, hủy hoại đi khuôn mặt. Bạch Tu Văn lúc đó còn không thèm liếc nhìn bà một cái, mặc cho bà khản giọng mà gào thét tên của ông ta, Bạch Tu Văn cũng vờ như là không nghe thấy.
Lúc được đưa vào bệnh viện, thì bà phát hiện, bà đang mang trong mình giọt máu của người đàn ông nhẫn tâm tên Bạch Tu Văn kia. Đứa trẻ đó chính là Bạch Hạo Vân. Mẹ vì thương anh nên không muốn bỏ cái thai đi. Nhưng lúc đó, bà đã mất đi tất cả, không còn một đồng nào trong người, không thể nào mà nuôi đứa trẻ này được.
Lúc đó, bà tìm đến nhà họ Bạch, chính xác là đi tìm Bạch Tu Văn, cho ông ta biết chuyện này. Không thể ngờ rằng, ông ta lại có thể nhẫn tâm bảo bà đi phá đứa trẻ này đi, nhà họ Bạch sẽ không nhận đứa trẻ này đâu. Vì vậy, lúc đó bà đành nhẫn nhịn, vừa đi làm vừa nuôi con suốt mười năm trời cực khổ.
Đến năm Bạch Hạo Vân được hơn mười tuổi, Bạch lão gia biết được chuyện này, đùng đùng nổi giận. Ngay lập tức, Bạch Tu Văn đã bị cha mình cắt chức, không cho phép làm việc ở công ty nữa. Sau đó, ông cho người tới tìm mẹ của Bạch Hạo Vân, nói là muốn đón Bạch Hạo Vân trở về nhà họ Bạch nhận tổ quy tông. Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của nhà họ Bạch, đâu thể để đứa trẻ lang thang ở ngoài đầu đường xó chợ được.
Mẹ của anh vì thương anh, không muốn cho Bạch Hạo Vân anh phải sống trong cùng cực với mình, bà đành cắn răng đồng ý để cho bọn họ đón Bạch Hạo Vân đi.
Ban đầu, vì nhỏ tuổi, Bạch Hạo Vân cũng chỉ tưởng cha mình có chuyện gì nên mới không đến gặp hai mẹ con anh. Nhưng một hôm, mẹ anh đi làm, chỉ còn một mình Bạch Hạo Vân ở lại trong nhà, Bạch Hạo Vân đã vô tình nhặt được một cuốn nhật kí của mẹ anh viết bao nhiêu năm nay.
Vì mẹ của Bạch Hạo Vân thường hay ghi chép mọi việc vào trong nhật ký của mình, Bạch Hạo Vân cũng chỉ nghĩ rằng đó là những chuyện mà mẹ làm hàng ngày mà thôi. Nhưng vì lúc đó còn là trẻ con, bản tính tò mò của một đứa trẻ đã xui khiến Bạch Hạo Vân mở cuốn nhật kí đó ra đọc.
Nhưng thật không ngờ, Bạch Hạo Vân lại biết được cái bộ mặt thật của người cha giả dối của mình. Người cha mà Bạch Hạo Vân luôn mong ngóng gặp được từng ngày thật không ngờ lại là một con người như vậy. Từng tội ác mà Bạch Tu Văn đã gây ra đều được mẹ của anh ghi chép lại một cách cẩn thận ở trong cuốn nhật kí kia.
Từ đó, Bạch Hạo Vân bắt đầu căm hận người cha này của mình! Hận vì sao Bạch Hạo Vân anh lại chính là con ruột của cái kẻ độc ác nhẫn tâm, muốn hại chết cả đứa con ruột của mình chứ?
Khi được ông nội đón trở về nhà họ Bạch, Bạch Hạo Vân luôn sống khép mình lại. Mỗi khi Bạch Tu Văn muốn chạm vào người hay là muốn ôm lấy Bạch Hạo Vân, Bạch Hạo Vân đều né tránh ra, không muốn cho ông ta chạm vào người của mình.
Bạch Tu Văn khiến cho Bạch Hạo Vân anh cảm thấy thật kinh tởm. Một kẻ muốn giết chết chính con ruột của mình, không có quyền động chạm vào người của anh. Hơn nữa, Bạch Tu Văn từng làm tổn thương mẹ anh ra sao, tất cả Bạch Hạo Vân đều biết rất rõ.
Cứ như thế, Bạch Hạo Vân dần hình thành thói quen, không chỉ có Bạch Tu Văn, ngay cả những người xa lạ, Bạch Hạo Vân đều không muốn cho bọn họ chạm vào người mình. Hơn nữa, mỗi khi ăn cơm, Bạch Hạo Vân phải ăn riêng một bộ bát. Không những thế, trước và sau khi ăn, Bạch Hạo Vân đều đem bát đũa mà mình dùng để ăn cơm đi rửa lại cho thật sạch. Bạch Hạo Vân không muốn bị cái sự bẩn thỉu của mấy người kia ám lên người mình.
Có lẽ, căn bệnh sạch sẽ của Bạch Hạo Vân từ đó mà dần hình thành.
Mỗi khi Bạch Hạo Vân tới một quán ăn nào đó, anh cũng phải lau kĩ bàn ghế, bát đũa mà mình dùng khiến cho chủ quán cảm thấy bực mình luôn. Nhưng đó đã trở thành thói quen bao nhiêu năm nay của Bạch Hạo Vân rồi, anh muốn bỏ cũng không thể nào mà bỏ được.
Bạch Hạo Vân lau tay sạch sẽ, anh vừa mới lau bàn xong, trên tay còn dính khá nhiều vi khuẩn, sợ gây ảnh hưởng đến bệnh tình của Tư Mộc nên anh mới phải lau tay lại một lần nữa.
Sau khi lau khô tay của mình, Bạch Hạo Vân đi lại chỗ Tư Mộc với Trình Mục Vĩ đang ngồi. Bạch Hạo Vân ngồi ngay xuống ghế, bên cạnh Tư Mộc, còn Trình Mục Vĩ ngồi ở phía đối diện với Bạch Hạo Vân.
Lúc này, Tư Mộc cũng vừa mới uống thuốc xong. Cô cầm cốc nước đầy uống ực một phát, cốc nước nhanh chóng được uống cạn. Khuôn mặt của Tư Mộc nhăn nhó, Tư Mộc sợ nhất là uống thuốc, đặc biệt là uống thuốc đắng. Nay bỗng dưng lại phải uống, tất nhiên là không chịu được rồi.
Bạch Hạo Vân ánh mắt dịu dàng, đưa tay cầm lấy cốc nước đã được uống cạn trên tay của Tư Mộc đặt xuống bàn, nhanh chóng cầm khăn giấy đưa cho cô lau miệng. Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng hỏi cô.
"Uống thuốc rồi, cảm thấy thế nào? Còn khó chịu nữa hay không?"
Tư Mộc sau khi lau sạch nước sót lại trên miệng của mình, cô vội vàng lắc đầu đáp lại lời nói của Bạch Hạo Vân.
"Tôi không sao đâu, tôi cũng khỏe hơn rồi. Anh không cần phải lo cho tôi nữa đâu."
Không lo mới là lạ ấy! Bạch Hạo Vân có bao giờ ngừng lo lắng cho Tư Mộc đâu.
Thấy thế, Bạch Hạo Vân quay sang hỏi Trình Mục Vĩ đang thu xếp đồ đạc, dụng cụ khám bệnh rồi nhanh chóng xếp chúng gọn gàng vào một chiếc hộp nhựa được đặt ở ngay cạnh Trình Mục Vĩ.
"Trình Mục Vĩ, sức khỏe của Tư Mộc còn có gì đáng ngại hay không? Cô ấy có còn sốt nữa không? Rồi bệnh tình phải chú ý những điều gì?"
Trình Mục Vĩ xua tay, mắt và cánh tay còn lại vẫn đang tiếp tục công việc đang làm dở. Trình Mục Vĩ lên tiếng như muốn dặn dò Bạch Hạo Vân.
"Cô ấy không có gì đáng ngại nữa đâu, nhưng vẫn còn hơi sốt, vẫn phải tiếp tục uống thuốc, không được phép dừng lại. Hạn chế tắm bằng nước lạnh nữa, không tốt cho người bị bệnh đâu. Còn nữa, vẫn nên ăn cháo loãng cùng với thức ăn thôi, đừng nên ăn cơm, sẽ khiến cho dạ dày không tiêu hóa được gây ra tình trạng buồn nôn!"
\#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT