Tư Mộc đang mải mê gặm một miếng táo ở trong miệng, không hề quan tâm đến mấy người trong bếp kia đang nói gì cho dù cô có nghe thấy tiếng nói như là đang cãi nhau, gây gổ của Bạch Hạo Vân với cả Trình Mục Vĩ.
Tư Mộc cũng không muốn xen vào chuyện riêng của bọn họ. Bạch Hạo Vân và Trình Mục Vĩ chơi với nhau bao nhiêu năm nay, bọn họ chắc chắn sẽ tự giải quyết được, không cần Tư Mộc cô phải xen vào. Hơn nữa, Tư Mộc cũng cảm thấy bản thân mình nên ngồi im lặng ở một chỗ, tránh rước lấy những phiền phức không đáng có.
Tư Mộc ngồi ngoan ngoãn ăn hết đống trái cây trên đĩa. Bạch Hạo Vân ép cô phải ăn hết cái đống hoa quả này, anh nói là ăn nhiều trái cây tốt cho sức khỏe. Tư Mộc cũng biết điều đó nhưng mà bụng cô nó đã to đùng thế này rồi, ăn làm sao được nữa chứ?
Nhưng Bạch Hạo Vân vẫn ép cô ăn cho dù Tư Mộc đã nói là bản thân mình không ăn nổi nữa rồi. Bạch Hạo Vân nhất quyết không nghe, buộc cô phải ăn hết đống trái cây đang được đặt ở trên đĩa này.
Tư Mộc dở khóc dở cười, cô có phải là trẻ con đâu mà Bạch Hạo Vân đối xử với cô cứ như một đứa trẻ lên ba vậy. Tư Mộc năm nay đã hai mươi ba tuổi rồi, đâu còn là trẻ con nữa đâu. Nhưng Bạch Hạo Vân cứ coi Tư Mộc như một đứa trẻ mới lớn vậy, ép cho cô ăn thật nhiều.
Nhiều lúc Tư Mộc cảm thấy Bạch Hạo Vân hệt như là một người cha đang chăm sóc cô con gái nhỏ của mình vậy. Cho dù hai người chỉ cách nhau có bảy tuổi mà thôi! Nhưng Bạch Hạo Vân lại cực kì chững chạc, dường như Bạch Hạo Vân đã trưởng thành trước tuổi vậy. Còn Tư Mộc, cô vẫn còn ngây thơ, hồn nhiên lắm, cứ như một đứa trẻ mới lớn vậy. Vì thế Bạch Hạo Vân mới phải bọc cô vào trong lòng mà bảo vệ.
Tư Mộc có nên cảm thấy vinh hạnh hay không đây? Trong lòng của Tư Mộc không biết là bản thân mình nên khóc hay nên cười nữa đây? Nhưng Tư Mộc vẫn phải làm theo lời của Bạch Hạo Vân thôi chứ sao nữa, cô đâu có làm gì khác được.
Nhớ đến một lần vì Tư Mộc không nghe lời Bạch Hạo Vân, lúc đó Bạch Hạo Vân nổi giận lên trông cực kỳ là đáng sợ. Cô bị Bạch Hạo Vân mắng cho một trận đến nỗi lần sau chẳng dám trái lời của Bạch Hạo Vân nữa. Bạch Hạo Vân mà nổi giận lên thì đáng sợ lắm, làm cho Tư Mộc lên cơn đau tim mất chứ chả tưởng. Lúc đó, Bạch Hạo Vân và Tư Mộc cô còn đang ở bên Mỹ điều trị bệnh.
Thiệt tình, Tư Mộc không tài nào biết rằng tại sao mình lại sợ hãi mỗi khi Bạch Hạo Vân nổi giận lên thế không biết? Cho dù thế nhưng Tư Mộc vẫn ở bên cạnh Bạch Hạo Vân được mới hay, cho dù là Tư Mộc sợ Bạch Hạo Vân nổi giận lên.
Nhưng Bạch Hạo Vân đâu phải lúc nào cũng cáu gắt như thế đâu. Tư Mộc hiểu rõ con người của Bạch Hạo Vân, anh là một người khá dịu dàng, luôn quan tâm đến người khác, tuy Bạch Hạo Vân không thể hiện ra bên ngoài quá nhiều. Không chỉ có Tư Mộc, mấy vị bác sĩ điều trị cho cô ở bên Mỹ cũng nói vậy, bọn họ là đồng nghiệp của Bạch Hạo Vân nhiều năm nên cũng hiểu rõ con người anh.
Với lại, sợ Bạch Hạo Vân nổi giận không chỉ có Tư Mộc đâu, còn rất nhiều người khác nữa. Đặc biệt là cái người tên Trình Mục Vĩ đang ở trong kia kia. Rõ ràng Trình Mục Vĩ rất sợ Bạch Hạo Vân nổi giận lên, nhưng không hiểu tại sao Trình Mục Vĩ cứ thích trêu chọc cho Bạch Hạo Vân tức điên lên thì mới chịu được cơ.
Trình Mục Vĩ đây chính là đang tự rước hoạ vào thân mình chứ là cái gì nữa? Còn dám ngồi đó mà than trách ai? Nhiều lúc Trình Mục Vĩ bị đánh cũng là đáng đời lắm, chẳng có oan ức gì đâu. Cho chừa cái tội nhiều chuyện, lại còn thích đi trêu chọc người khác nữa chứ. Không biết Trình Mục Vĩ kia đã bị ăn bao nhiêu trận đòn rồi nhỉ? Tại sao vẫn không chừa được mấy cái tật này?
Tư Mộc tuy chỉ mới gặp Trình Mục Vĩ một lần vào hôm nay, nói cách khác, hôm nay chính là lần đầu tiên Tư Mộc và Trình Mục Vĩ gặp nhau với thân phận là bạn của Bạch Hạo Vân. Trình Mục Vĩ cũng là người bạn đầu tiên của Bạch Hạo Vân mà Tư Mộc được gặp.
Nhưng Tư Mộc không thể không thừa nhận rằng, con người của Trình Mục Vĩ này nói cực kì là nhiều. Không nói không tài nào chịu được. Hơn nữa, con người của Trình Mục Vĩ có tính tò mò cực mạnh, tò mò đến nỗi phải hỏi ra bằng được mới thôi.
Điều này được thể hiện qua lúc vừa nãy, khi Bạch Hạo Vân vào bếp nấu cháo cho Tư Mộc. Trình Mục Vĩ liên tục hỏi cô xem mối quan hệ của cô và Bạch Hạo Vân là gì. Cô đã nói là bạn nhưng Trình Mục Vĩ lại nhất quyết không tin chứ, lại còn liên tục hỏi lại. Thảo nào Bạch Hạo Vân luôn muốn làm gì đó để cho Trình Mục Vĩ ngậm cái miệng của mình vào là phải.
Bạch Hạo Vân có nói với cô, anh cũng cảm thấy cực kì phiền với cái thói hay tò mò với cái bệnh lắm mồm này của Trình Mục Vĩ. Nhưng Bạch Hạo Vân lại không có biện pháp nào để trị được cái bệnh này của Trình Mục Vĩ. Thế nên Bạch Hạo Vân chỉ đành doạ cho cậu ta một trận, để cho Trình Mục Vĩ giữ im lặng được một lúc.
Còn trong bữa cơm, Tư Mộc với Bạch Hạo Vân vờ đi, không để ý đến mấy lời nói của Trình Mục Vĩ. Cho dù Trình Mục Vĩ có nói cái gì, Bạch Hạo Vân với Tư Mộc cứ giả vờ như không nghe thấy, cứ để cho Trình Mục Vĩ ngồi đó mà độc thoại một mình, đến bao giờ chán thì thôi, đến lúc đó Trình Mục Vĩ sẽ tự phải im lặng không nói lời nào nữa.
Quả nhiên, trong bữa cơm, Trình Mục Vĩ bị Bạch Hạo Vân và Tư Mộc quăng cho một rổ bơ to đùng, không quan tâm đến mấy chuyện mà Trình Mục Vĩ nói, thế là người nào đó phải giữ im lặng, khuôn mặt thì đen lại, trông rất khó coi. Nhưng dường như chẳng ai quan tâm là mấy.
Đây là cách mà Bạch Hạo Vân nghĩ ra từ bao giờ không biết để trị được cái tật hay táy máy, lắm lời của Trình Mục Vĩ. Trước khi ăn cơm Bạch Hạo Vân có ghé sát vào tai nói với cô, nhưng Trình Mục Vĩ lại không để ý đến điều đó. Thế là cả bữa cơm, hai người không nói một lời nào với Trình Mục Vĩ, mặc kệ cho Trình Mục Vĩ đáng thương ngồi ở đó.
Nghĩ đến tào tháo là tào tháo đến liền à!
Tư Mộc đang mải mê ăn trái cây thì thấy Trình Mục Vĩ bước ra từ trong bếp, sắc mặt cực kỳ khó coi, trán của anh đã nổi ba vạch đen trên đó. Trình Mục Vĩ bực tức đi lại chỗ Tư Mộc đang ngồi, nghiến răng nghiến lợi ngồi xuống, không làm gì được.
Trong lòng của Trình Mục Vĩ tức không nói lên lời. Tức nhưng không thể làm gì được, thế mới đau cơ chứ lị. Bạch Hạo Vân, tên chết tiệt nhà cậu! Dám nói lão tử đây như vậy, hừ, tôi giận cậu luôn, không thèm chơi với cậu nữa.
Trong lòng của Trình Mục Vĩ đang muốn băm Bạch Hạo Vân ra thành trăm mảnh cho đã cơn tức giận. Nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ Trình Mục Vĩ đâu có dám làm thật. Miệng thì nói là giận, không thèm chơi nữa nhưng lát nữa bị Bạch Hạo Vân quát cho phát lại phải nghe lời răm rắp bây giờ, đâu dám cãi lại lời nào đâu.
Con người của Trình Mục Vĩ chính là thế đấy, trẻ con, ấu trĩ, chẳng khác gì đứa trẻ lên ba.
Tư Mộc thấy Trình Mục Vĩ như là có truyện gì đó. Nếu như cô đoán không nhầm, chắc Trình Mục Vĩ lại cãi nhau không lại được với Bạch Hạo Vân nên mới tức giận chạy ra đây chứ gì? Nhưng Tư Mộc không nói ra điều đó, cô chỉ nhẹ nhàng hỏi nhẹ Trình Mục Vĩ.
"Trình Mục Vĩ, anh có chuyện gì à? Sao sắc mặt anh trông khó coi thế chứ? Có cần phải đi bệnh viện khám hay không?"
Trình Mục Vĩ nhìn cái khuôn mặt ngây ngô, đôi mắt to tròn kia của Tư Mộc đang nhìn mình, trong lòng lại càng thêm bực mình hơn.
Chị hai ơi, tôi thì có chuyện gì chứ, chỉ là tôi bị Bạch Hạo Vân, "bạn trai tương lai" của chị chọc cho tức đến phát điên lên thôi chứ chẳng có gì hết. Còn nữa, Tư Mộc, cô bảo tôi đi bệnh viện làm cái gì chứ, tôi là bác sĩ đó, tôi có thể tự khám bệnh, đi bệnh viện làm gì cho tốn tiền tốn gạo làm gì? Nhà tôi đây nghèo lắm, không giàu như Bạch Hạo Vân đâu.
Trình Mục Vĩ đưa tay vỗ trán, thở dài một tiếng. Sau đó nhẹ nhàng nói với Tư Mộc.
"Cũng không có chuyện gì hết, chỉ là bị chọc cho phát điên lên thôi, không có gì đâu."
Trình Mục Vĩ có gan to bằng trời cũng không dám hét lớn vào mặt của Tư Mộc. Nếu để cho Bạch Hạo Vân trong kia nghe thấy thì đời của Trình Mục Vĩ anh xác nhận là không còn nữa. Chi dù có còn cũng chỉ là còn một nửa cái mạng thôi, chắc chắn không còn nguyên vẹn.
Người cậu ta thích thì cậu ta cứ khư khư như báu vật, còn bạn thân của cậu ta thì suốt ngày mắng, chửi, rồi đe doạ.
Tư vấn chỉ gật đầu, chân mày cô hơi nhướn lại một chút, ngay sau đó đã dãn ra ngay. Cô không trả lời Trình Mục Vĩ, tiếp tục ăn hết đống trái cây đang ở trên chiếc đĩa màu trắng đang được đặt trước mặt của mình kia.
Trình Mục Vĩ sực nhớ ra, à đấy, Bạch Hạo Vân còn nói khám lại cho Tư Mộc. Ấy thế mà Trình Mục Vĩ suýt chút nữa quên mất. May là anh kịp nhớ ra, không là xác định nhừ đòn rồi. Trình Mục Vĩ quay sang dặn dò Tư Mộc.
"Cô ngồi im ở đây, đợi tôi đi lấy dụng cụ khám bệnh lại đây rồi khám lại cho cô luôn."
Sau khi Tư Mộc gật đầu, Trình Mục Vĩ ngay lập tức xoay lưng trở về phòng tối hôm qua mà mình ngủ lại lấy ra một bộ dụng cụ khám bệnh rồi nhanh chóng chạy lại phòng khách, nơi mà Tư Mộc đang ngồi ở đó. Phải nhanh không là không kịp!
\#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT