Nhìn hai người bọn họ cứ dính nhau như sam thế kia, Bạch Hạo Vân còn liên tục gắp thức ăn cho Tư Mộc, coi Trình Mục Vĩ như là người vô hình. Trình Mục Vĩ tức đến muốn ói cả ra máu nhưng lại không làm gì được.
Nhiều lúc còn định lên tiếng nhắc nhở bọn họ một chút nhưng Bạch Hạo Vân và Tư Mộc hình như không để tâm đến một người tên là Trình Mục Vĩ anh thì phải. Trình Mục Vĩ thấy vậy, đành phải biết điều mà im lặng, tập trung ăn cơm thôi chứ sao nữa.
Trình Mục Vĩ vừa ăn vừa phải cắn răng mà chịu đựng cái cảnh tượng này. Bỏ miếng thức ăn vào miệng mà răng của Trình Mục Vĩ đã cắn chặt lấy chiếc đũa. Trên gương mặt chính là sự khó chịu, bực mình đến đỉnh điểm. Trán của Trình Mục Vĩ đã nổi ba vạch đen lúc nào không hay biết?
Hai cái người này, hai người có để ý đến bên này còn có một người đang ngồi ở đây không vậy? Chắc tôi tàn hình nên hai người không nhìn thấy có phải không hả? Nhìn hai người thân mật thế này, còn dám nói chỉ là tình bạn đơn thuần thôi chứ!
Đơn thuần mà thế này à? Nói hai người là bạn chắc có mỗi ma tin. Nhìn vào hai người như thế ai cũng nhìn ra là có điều gì đó mờ ám ở đây. Nói là bạn, tôi thật sự muốn xông lên đánh cho hai người mỗi người một trận đấy.
Mà hai người cứ ân ân ái ái thế kia trước mặt người lạ mà không cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ hả? Nếu là tôi đây thì đã tìm một chỗ nào đó mà đi trốn rồi, chứ không phô ra như hai người đâu.
Trong lòng của Trình Mục Vĩ than trời than đất, than lên than xuống nhưng hai người ở trước mặt anh hình như không hề quan tâm đến điều đó. Bị cho ăn một rổ bơ như thế này, Trình Mục Vĩ thật không tài nào chịu được mà.
Làm ơn, ai đó chọc mù mắt tôi đi!
Phía bên kia, Bạch Hạo Vân cứ một lúc là lại gắp cho Tư Mộc một ít thức ăn vào bát của cô. Tuy là ăn cháo nó dễ tiêu hóa, lại tốt cho người vừa mới ốm dậy, nhưng cũng không phải là không được ăn những thức ăn khác. Chỉ là nên ăn ít lại mà thôi.
Bạch Hạo Vân để cho Tư Mộc ăn thêm một chút thức ăn bên ngoài, ăn cháo không thì nhanh đói lắm. Hơn nữa để Tư Mộc ăn cháo không chắc người cô thành que củi luôn rồi. Tư Mộc đã quá ốm rồi, Bạch Hạo Vân hình như đang quyết tâm vỗ béo cho Tư Mộc thì phải.
Bạch Hạo Vân gắp vào bát của Tư Mộc một vài miếng rau, thêm hai ba miếng sủi cảo, thỉnh thoảng lại cho thêm một chút thịt. Tư Mộc muốn cản mà không tài nào cản nổi. Bạch Hạo Vân một lần gắp rất ít nhưng vài phút lại gắp một lần, khiến cho chiếc bát đựng đồ ăn của Tư Mộc nó chất thành núi luôn rồi.
Tư Mộc nhìn đống đồ ăn đang bày ở trước mắt mình, cô không biết là nên khóc hay nên cười nữa đây. Tư Mộc cô ăn làm sao hết cái đống đồ ăn này được chứ? Ăn được một nửa là đã thấy no rồi, huống chi là ăn cả cái đống này.
Cô là người chứ có phải là heo đâu mà ăn khỏe vậy chứ? Bạch Hạo Vân đang muốn biến cô thành con heo có phải không? Nhiều lúc Tư Mộc cũng muốn lên tiếng bảo Bạch Hạo Vân là không cần nữa, cô ăn như vậy là đủ rồi. Cháo rồi, nay lại thêm một đống thức ăn nữa, ăn làm sao mà hết được chứ?
Tư Mộc cứ ăn được một vài miếng là Bạch Hạo Vân lại bỏ vào bát của cô gấp hai lần cô vừa mới ăn. Tư Mộc cũng chỉ biết vỗ trán, lắc đầu mà thở dài. Cô rất muốn mở miệng nói với Bạch Hạo Vân là không cần đâu, nhưng mỗi lần định nói là Bạch Hạo Vân lại trừng mắt nhìn cô một cái, khiến cho Tư Mộc không dám hé nửa lời.
Tư Mộc cũng bắt đầu hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt đến từ người đàn ông lạnh lùng như băng, Bạch Hạo Vân, người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh của cô đây. Mỗi lần Bạch Hạo Vân gắp thức ăn cho cô, là mỗi lần trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Tư Mộc không biết tại sao bản thân mình lại như vậy nữa? Có lẽ, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng được ai chăm sóc như vậy. Hồi nhỏ, mỗi khi bị bệnh, ba mẹ cũng chỉ quăng cho cô một xấp tiền hoặc một ít thuốc, chứ chẳng ngó ngàng gì đến đứa con gái như cô cả. Còn nữa, khi còn là vợ của Bạch Duệ Thần, mỗi khi Tư Mộc bị bệnh, Bạch Duệ Thần chẳng thèm hỏi cô lấy một câu. Hơn nữa, hắn lại còn cảm thấy phiền phức, luôn miệng mắng chửi, sỉ nhục cô đủ đường.
Nhưng Bạch Hạo Vân thì hoàn toàn khác những người đó. Anh không màng đến bản thân mình, chăm sóc cô cả đêm không ngủ, lại không một lời than phiền nào. Còn nữa, khi Trình Mục Vĩ nhắc nhở, cô không nên ăn cơm, Bạch Hạo Vân ngay lập tức chạy vào bếp nấu cho cô một nồi cháo. Hơn thế nữa, Bạch Hạo Vân còn cực kì lo lắng cho sức khỏe của Tư Mộc cô, liên tục gắp thức ăn cho cô, để cho cô bồi bổ thân thể.
Nói không cảm động thì chính là nói dối! Nói không động lòng thì chính là Tư Mộc đang tự lừa dối bản thân mình! Cô biết bản thân mình đã động lòng với người đàn ông này rồi, nhưng chỉ mới dừng lại ở mức đó thôi.
Tư Mộc không cho phép bản thân mình mơ tưởng bất cứ điều gì đến Bạch Hạo Vân. Không được thích, cũng không thể yêu. Tư Mộc luôn tự ti về bản thân mình, cô luôn cho rằng bản thân mình không xứng để đứng bên cạnh người đàn ông ưu tú như Bạch Hạo Vân này. Anh ấy xứng đáng gặp một người khác tốt hơn cô nhiều.
Nhưng Tư Mộc đâu hề biết rằng Bạch Hạo Vân lại không hề nghĩ như vậy. Trong lòng của Bạch Hạo Vân anh cũng mãi chỉ có hình bóng của người con gái mang tên Tư Mộc này. Bạch Hạo Vân chỉ hy vọng, một ngày nào đó, Tư Mộc sẽ quay lại nhìn anh, sẽ thích anh, sẽ yêu anh như là tình cảm của Bạch Hạo Vân anh dành cho cô vậy. Bạch Hạo Vân chấp nhận đợi, cho dù có là bao lâu đi chăng nữa.
Tư Mộc nhắc nhở bản thân mình, không được suy nghĩ miên man nữa, tập trung ăn cơm đi đã. Tư Mộc dùng đôi đũa trên tay mình gắp lên một miếng há cảo, bỏ vào trong miệng nhai nhai rồi nuốt.
Hương vị này có một chút giống với hương vị ở quán ăn mà Bạch Hạo Vân từng đưa cô tới đó. Nó mang theo cả một tuổi thơ của Bạch Hạo Vân cùng với người mẹ mà Bạch Hạo Vân anh yêu thương nhất. Có lẽ mấy người giúp việc ở đây biết vậy nên mới muốn làm một hương vị gần giống như nó.
Bạch Hạo Vân thấy Tư Mộc đã ăn thêm được một chút. Cô cứ ăn vài miếng cháo xong lại gắp một chút thức ăn bỏ vào miệng mình. Bạch Hạo Vân gật đầu, khuôn mặt thể hiện rõ vẻ hài lòng ở trên đó. Anh tiếp tục cầm đũa gắp cho Tư Mộc thêm một vài miếng rau xanh nữa. Đang bị bệnh, ăn càng nhiều rau, uống càng nhiều nước càng tốt.
Thấy Bạch Hạo Vân bỏ vào bát của mình thêm một vài miếng rau nữa, Tư Mộc vội kéo bát của mình lại, như muốn ngăn cản Bạch Hạo Vân. Cô luống cuống nói với Bạch Hạo Vân, như muốn ngỏ ý kêu anh dừng lại, không cần phải tiếp tục.
"Được rồi mà, Bạch Hạo Vân! Trong bát của tôi còn nhiều lắm, chưa chắc gì đã ăn hết đâu. Anh cứ như vậy chắc tôi thành con heo mập mất!"
Bạch Hạo Vân khẽ cười cười nhìn người con gái trước mặt mình, giọng nói của Bạch Hạo Vân anh mang theo vài phần trách móc.
"Em đó, bao nhiêu cân mà dám nói mình là heo mập. Em xem, người em gầy đến mức trơ xương rồi kia kìa, còn không chịu ăn chắc chắn sẽ thành que củi mất. Em cứ thành heo đi, không sao, không ai dám nói gì em đâu. Không cần phải sợ."
Tư Mộc không biết nói gì, cô đưa mắt nhìn Bạch Hạo Vân, trong lòng khóc không ra nước mắt.
Trời ơi, Bạch Hạo Vân ơi là Bạch Hạo Vân, muốn giết người nhưng có thể đừng dùng cách này có được hay không vậy? Tôi như này rồi mà anh còn nói tôi chẳng khác gì que củi, vậy mấy cô người mẫu kia gầy gò còn hơn tôi nữa thì gọi là cái gì chứ? Que tăm à?
Tôi thật sự không ăn nổi đâu anh hai ơi! Ăn hết cái đống này chắc tôi phải nhập viện vì bội thực mất. Làm ơn, đừng gắp cho tôi nữa, anh hãy chăm lo cho anh trước đi.
Bạch Hạo Vân và Tư Mộc chỉ mải chú ý đến đối phương mà không hề để ý rằng, phía bên kia còn có một Trình Mục Vĩ đang ngồi ở đó.
Trình Mục Vĩ ngồi ở phía bên kia, hằm hằm nhìn hai người đang rắc cẩu lương ở trước mặt của mình đây. Khuôn mặt của Trình Mục Vĩ cực kì khó coi, trên trán còn nổi ba vạch đen.
Mẹ nó, ăn cơm cũng không được ngon là sao? Không ăn nổi cơm nữa rồi, ăn một đống cẩu lương của hai cái người trước mặt mình cũng đủ no luôn. Ăn cũng chẳng được yên ổn nữa, nhìn hai người cứ đẩy qua đẩy lại trước mặt, Trình Mục Vĩ cực kỳ bực mình.
Trình Mục Vĩ gắp một miếng bỏ vào, liên tục nhai, động tác cực kì mạnh bạo. Trình Mục Vĩ thật muốn băm cho hai cái người trước mặt mình thành trăm mảnh đấy. Nhiều lần Trình Mục Vĩ gọi Bạch Hạo Vân và Tư Mộc, nhưng hình như không ai nghe thấy bên này có người đang gọi mình thì phải?
Hôm nay, Trình Mục Vĩ chắc không cần phải ăn quá nhiều cơm với thức ăn đâu ha! Bị cho ăn một rổ bơ cùng một đống thức ăn cho chó thì cũng đủ no rồi, làm gì còn tâm trạng mà ăn cái khác nữa.
Trình Mục Vĩ bực mình quá, hét to một tiếng khiến cho động tác của Bạch Hạo Vân và Tư Mộc dừng lại.
"Bạch Hạo Vân!"
Bạch Hạo Vân lạnh nhạt liếc sang chỗ của Trình Mục Vĩ, lạnh lùng hỏi.
"Có việc gì?"
"Cậu có để cho tôi ăn cơm được ngon không vậy?"
"Thì cậu cứ ăn đi, có ai nói gì đâu?"
Trình Mục Vĩ khuôn mặt khó coi, giọng nói như là muốn than phiền.
"Cậu cứ gắp thức ăn cho Tư Mộc như vậy, cô ấy sao ăn hết nổi? Chi bằng cậu gắp cho tôi đi!"
"Có tay có chân, tự thân vận động."
\#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT