Trình Mục Vĩ khẽ liếc mắt nhìn khuôn mặt đăng cố gắng nặn ra một nụ cười kia nhưng lại mang theo vẻ đau khổ rõ trông thấy. Trình Mục Vĩ không khỏi cảm thấy thương xót cho người con gái này.
Đúng là mệnh khổ, sinh ra trong cái gia đình đã không ra gì, không có được một tuổi thơ hạnh phúc thì thôi đi. Nhưng lại yêu phải cái loại đàn ông không ra gì kia, sẵn sàng vì tình nhân mà có thể đối xử với vợ mình như vậy. Không những thế, Bạch Duệ Thần đó còn không biết xấu hổ dám vác mặt đi cầu xin Tư Mộc hiến mắt cho người phụ nữ kia chứ.
Cái gì mà không muốn nhìn thấy cô ấy chịu khổ, cái gì mà không nỡ nhìn thấy cô ấy đau buồn. Tình trạng của cô ấy bây giờ rất nghiêm trọng. Làm Trình Mục Vĩ anh cảm thấy thật buồn nôn.
Nếu người đàn ông Bạch Duệ Thần kia yêu thương người phụ nữ tên Tư Giai kia, sao không tự đi mà hiến mắt cho cô ta? Sao lại có thể mặt dày vác bộ mặt của mình đi cầu xin người khác tặng đôi mắt của mình cho cô ta cơ chứ? Trình Mục Vĩ càng nghe lại càng cảm thấy bực mình.
Mà sao người phụ nữ tên Tư Mộc này lại có thể ngu ngốc đem đôi mắt của mình tặng cho người ta được nhỉ? Còn nữa, lại có thể sống chung với người đàn ông tên Bạch Duệ Thần đó trong một thời gian dài, còn để cho cái tên đó hành hạ mình tàn nhẫn như vậy nữa chứ. Cũng may là Tư Mộc đã ly hôn với người đàn ông kia, nếu không Trình Mục Vĩ chắc chắn sẽ cầm viên gạch đập vào đầu người phụ nữ này cho tỉnh ra đấy.
May mắn là Tư Mộc gặp được Bạch Hạo Vân, nếu không còn không biết còn khổ sở đến mức nào nữa đây. Bạch Hạo Vân giúp Tư Mộc nhìn thấy ánh sáng lần nữa, cũng giúp cho Tư Mộc chữa khỏi gương mặt của mình. Nếu Tư Mộc không động lòng với Bạch Hạo Vân kia, Trình Mục Vĩ chắc chắn bất lực, không còn lời nào để nói nữa.
Nhưng Trình Mục Vĩ nhìn ra, người con gái này chắc chắn đã động lòng rồi. Nhìn cái ánh mắt ngại ngùng khi nhìn Bạch Hạo Vân, hay khuôn mặt đỏ ửng của Tư Mộc khi nhắc đến chuyện tình cảm, Trình Mục Vĩ cũng có thể chắc chắn được chín phần là Tư Mộc thích Bạch Hạo Vân rồi. Chỉ là bản thân của người con gái này không nhận ra thôi.
Hơn nữa, Tư Mộc cũng vừa mới ly hôn, vừa mới thất bại trong hôn nhân, chắc chắn chưa có can đảm để bắt đầu một đoạn tình cảm mới. Nhưng Trình Mục Vĩ tin rằng, chắc chắn Bạch Hạo Vân sẽ có cách giúp cho Tư Lý vượt qua cái quá khứ đau khổ này, có thể bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nhưng đến lúc này, Trình Mục Vĩ có thể chắc chắn rằng, cô gái tên Tư Mộc này chính là người mà Bạch Hạo Vân, người bạn thân của anh yêu thầm bao nhiêu năm nay. Và Tư Mộc hình như chưa từng biết đến sự tồn tại của Bạch Hạo Vân những năm về trước. Bởi vì, Tư Mộc nói rằng mình chỉ mới quen Bạch Hạo Vân được hơn hai tháng.
Tư Mộc được sự giúp đỡ của Bạch Hạo Vân quá nhiều, nên đã quyết định ở bên cạnh anh, Tư Mộc đang muốn tìm cách nào trả ơn cho Bạch Hạo Vân. Nhưng hình như cô chưa có cơ hội thì phải. Hơn nữa, Tư Mộc thấy Bạch Hạo Vân ít bạn bè quá, cô cũng muốn ở bên cạnh Bạch Hạo Vân, cô muốn làm bạn với anh.
Tư Mộc cũng cảm thấy thương cảm cho Bạch Hạo Vân. Mẹ của Bạch Hạo Vân mất sớm, hơn nữa anh lại còn không được gặp mẹ mình lần cuối. Cha thì vô tâm, người vợ của cha thì cực kỳ ác độc, làm đại thiếu gia nhà họ Bạch cũng chẳng có tốt lành gì. Thà làm người bình thường còn sung sướng hơn nhiều.
Trình Mục Vĩ nhìn thấy Tư Mộc cứ rầu rĩ mãi, anh thật không muốn nhìn thấy cô đau khổ một chút nào. Hơn nữa, lát Bạch Hạo Vân đi ra nhìn thấy Tư Mộc đang buồn bã thế này, chắc chắn sẽ cho rằng Trình Mục Vĩ anh bắt nạt người cậu ta yêu, đến lúc đó, cái mạng sống mỏng manh của anh chắc chắn sẽ khó giữ.
"Này, nếu cô, muốn báo đáp cho Bạch Hạo Vân, tôi có một cách này, cô có thể nghĩ đến xem."
Trình Mục Vĩ vẫy vẫy cánh tay, ngụ ý nói Tư Mộc lại gần đây.
Tư Mộc hơi nhướn người, cả người của cô nhoài sang phía bên kia của chiếc bàn ăn. Tư Mộc ngước mắt nhìn Trình Mục Vĩ, khuôn mặt đầy sự tò mò và khó hiểu.
"Cách gì thế?"
Trình Mục Vĩ ghé sát vào tai cô khẽ thì thầm một câu.
"Lấy thân báo đáp!"
Ngay lập tức, Tư Mộc rụt người lại, khuôn mặt bỗng chốc đã đỏ bừng hết cả lên. Tư Mộc trợn to mắt nhìn khuôn mặt ngây thơ "vô số tội" kia của Trình Mục Vĩ. Tư Mộc cảm thấy mặt mình nóng bừng như bị sốt vậy đấy.
Mà tại sao Trình Mục Vĩ lại có thể nói ra câu này được nhỉ? Bạch Hạo Vân nói không sai, con người này mặt quả thật rất dày, lại còn không biết xấu hổ nữa chứ. Hơn nữa, lại có thể bày ra cái trò này cho cô, bảo cô lấy thân báo đáp.
Cô thật sự muốn lao đến đánh cho Trình Mục Vĩ một trận quá. Nếu Tư Mộc cô không cảm thấy có lỗi vì lúc nãy mình đã hiểu nhầm người ta, thì chắc chắn cô sẽ làm thế thật đấy! Ôi mẹ ơi! Xấu hổ chết mất!
Thấy khuôn mặt của người con gái trước mặt mình đang đỏ như trái cà chua chín vì xấu hổ, Trình Mục Vĩ bật cười. Trêu có một tí mà đã xấu hổ như vậy rồi. Nếu sau này nó có thành thật thì sẽ thế nào?
"Cô thấy cách làm của tôi thế nào? Có được không? Có phù hợp với tình hình hiện tại của cô không?"
Trình Mục Vĩ đang muốn trêu chọc Tư Mộc một chút. Vừa theo thói quen thích đi trêu chọc người khác của bản thân mình, hơn nữa, cũng có thể làm cho Tư Mộc quên đi mấy chuyện buồn mà không may nghĩ đến kia nữa.
Trình Mục Vĩ càng trêu chọc cô, Tư Mộc lại càng thêm phần xấu hổ. Ngay lập tức cô lên tiếng cắt ngang, như muốn mắng cho Trình Mục Vĩ một trận vậy.
"Trình Mục Vĩ, anh nói nhăng nói cuội cái gì vậy hả? Anh mau chóng thu cái suy nghĩ vớ vẩn của mình lại ngay, không đừng trách tôi."
Trình Mục Vĩ nhìn người con gái đang xù lông trước mặt của mình, càng thêm thú vị, càng khiến cho bản thân mình nổi hứng muốn trêu đùa người con gái này.
"Tôi đâu có nói linh tinh cái gì đâu? Tôi chỉ nói ra ý kiến của mình thôi mà! Tôi thấy cô bảo không biết cách nào để đền ơn cho Bạch Hạo Vân, bản thân của tôi, tôi mới giúp cô nghĩ cách. Chẳng phải cách này không tổn hại gì, mà còn giúp cho hai người ở bên nhau hay sao?"
Trình Mục Vĩ bày ra khuôn mặt ngây thơ vô số tội kia nhìn Tư Mộc. Thấy cô vừa tức giận vừa xấu hổ đến mức không nói được lời nào, Trình Mục Vĩ lại tiếp tục nói.
"Hơn nữa, tôi thấy Bạch Hạo Vân ba mươi tuổi rồi mà chưa yêu ai, tôi cũng lo lắng thay cho cậu ta đấy. Trình Mục Vĩ tôi rất muốn nhìn thấy cậu ta yêu đương, với cả cô cũng đang độc thân, hai người trai chưa vợ gái chưa chồng, phù hợp thế còn gì nữa."
Tư Mộc càng nghe càng thấy tức. Cô tức đến không nói được gì. Cái con người lươn lẹo này. Thật sự muốn phang cho vỡ đầu anh ta đấy. Muốn nhìn thấy người ta yêu đương thì tự đi mà tìm một người phụ nữ khác, lôi cô vào cái chuyện này để làm gì chứ?
Nhìn Tư Mộc tức đến đỏ bừng mặt mũi kia, Trình Mục Vĩ cứ ngồi đó cười sằng làm. Cuối cùng cũng có người bị Trình Mục Vĩ anh trêu cho đến tức giận không nói được gì. Trình Mục Vĩ bỗng dưng có cảm giác thành tựu thật!
Hơn nữa, Trình Mục Vĩ thấy được trên gương mặt của Tư Mộc đã không còn vẻ đau khổ như lúc nãy nữa. Sự đau khổ đã hoàn toàn biến mất trong ánh mắt đen láy của Tư Mộc kia. Giờ đây, Tư Mộc cũng chỉ muốn cầm chiếc bình hoa bằng thuỷ tinh lúc nãy phang cho Trình Mục Vĩ một cái.
Nhưng Tư Mộc chuẩn bị có ý định làm như vậy, thì bỗng nhiên từ phía sau, Trình Mục Vĩ cảm thấy đầu mình bỗng nhiên đau đớn, cứ như bị ai đó đánh vậy đấy. Quay mặt lại, Trình Mục Vĩ thấy Bạch Hạo Vân đang đứng đằng sau mình, khuôn mặt đen xì, trên trán đã nổi đầy ba vạch đen.
"Bạch Hạo Vân, cậu làm cái gì vậy? Đau chết lão tử rồi, cậu có biết làm như vậy có thể dẫn đến đột tử, khiến cho người ta mất mạng không hả?"
Đang mải cười nói thì Trình Mục Vĩ bị Bạch Hạo Vân táng cho một phát từ phía sau, khiến cho Trình Mục Vĩ ho sặc sụa.
Bạch Hạo Vân vẫn chẳng hề quan tâm đến mấy lời nói của Trình Mục Vĩ, Bạch Hạo Vân chỉ liếc mắt nhìn người bạn thân của mình một cái, giọng nói phát ra vẫn vô cùng lạnh nhạt như bình thường. Bạch Hạo Vân chỉ tay về phía của Tư Mộc, như là đang trách móc Trình Mục Vĩ đây.
"Cậu lại trêu chọc gì cô ấy mà khiến cho cô ấy tức đến mức phát khóc thế kia hả? Tôi bảo cậu chơi với Tư Mộc chứ không bảo cậu làm cho cô ấy khóc."
Lúc này, Trình Mục Vĩ mới quay sang, nhìn thấy gương mặt của Tư Mộc. Khoé mắt của cô đỏ ửng, đã rưng rưng nước mắt từ lúc nào không hay biết. Lúc nãy, Trình Mục Vĩ cười đến mức không để ý người phụ nữ này đã tức đến mức phát khóc. Giờ thì hỏng rồi, bị Bạch Hạo Vân nhìn thấy mình trêu cho người cậu ta yêu thầm đến mức phát khóc.
Thôi rồi, cuộc đời này coi như bỏ. Hỏng rồi hỏng rồi. Nhất định Bạch Hạo Vân sẽ lấy mạng của Trình Mục Vĩ anh mất. Làm thế nào bây giờ? Trời ơi là trời! Chết tôi chắc rồi! Lần này thần tiên giáng thế cũng không cứu được cái mạng của Trình Mục Vĩ anh.
Khuôn mặt của Bạch Hạo Vân vẫn lạnh như băng, cả người toả ra sát khí đến mức đáng sợ. Bạch Hạo Vân cứ nhìn chằm chằm Trình Mục Vĩ, khiến cho Trình Mục Vĩ sống lưng lạnh toát lúc nào không hay biết rồi.
Trời ơi, chết tôi rồi!
\#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT