(24)

"Rồi con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đánh chị ta? Mà cho dù anh có nhìn thấy đi chăng nữa, có đảm bảo rằng, mắt anh không bị mờ hay hư hại gì đấy chứ?"

Tư Mộc hất cằm nhìn Bạch Duệ Thần, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, trán nổi đầy gân xanh, khuôn mặt đen kịt lại. Hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Bạch Duệ Thần trừng mắt nhìn Tư Mộc.

"Tư Mộc, cô đừng có mà quá đáng."

Cô liếc nhìn hắn, đúng thật là không biết nói gì trong cái trường hợp này. Bạch Duệ Thần bị thần kinh à? Nói mãi mà không hiểu.

"Quá đáng? Anh rể, anh nói xem tôi quá đáng ở chỗ nào?"

"Tư Mộc, cô....."

Bạch Duệ Thần nghẹn họng, hắn không biết phải nói cái gì nữa. Mẹ kiếp! Hôm nay Bạch Duệ Thần hắn bị làm sao vậy? Ngay cả một người phụ nữ yếu đuối, cỏn con mà cũng không đối phó được. Mà người phụ nữ ấy lại chính là vợ cũ của hắn mới hay chứ.

Trán hắn lúc này đã nổi đầy gân xanh, còn nữa, mấy người khách nhiều chuyện cứ xúm lại để xem kịch hay. Hắn lại càng mất mặt hơn.

Tư Mộc hừ lạnh một tiếng. Nghĩ tôi đây còn như trước kia chắc. Không có đâu nha. Tôi sẽ không để mấy người bắt nạt tôi đâu. Cuộc sống của tôi, do chính tôi làm chủ.

Tư Giai thấy Bạch Duệ Thần không thể làm gì được Tư Mộc, cô ta tức muốn phát điên lên nhưng không thể làm được gì. Điều này khiến Tư Mộc càng hả hê.

Nghe thấy mấy lời bàn tán của mấy người đang đứng kia, trong đầu Tư Giai bỗng loé lên một ý. Cô ta cười hả hê, Tư Mộc, lần này mày chết chắc rồi.

Tư Giai lại bắt đầu diễn trò, nước mắt nước mũi của cô ta chảy ra.

"Tư Mộc, em ghét chị thì có thể đánh chị, mắng chị, nhưng xin đừng bắt chị phải rời xa Duệ Thần được không? Chị thật lòng yêu anh ấy... Hức... Hức.."

Tiếng xì xào của mấy người xung quanh nổi lên. Tư Giai dường như đã đạt được mục đích, cô ta đưa mắt nhìn Tư Mộc, khoé môi cô ta cong lên đầy thách thức. Để tao xem lần này mày có thoát được không?

Tư Mộc làm như chẳng buồn quan tâm, cô nhìn Tư Giai đang rúc đầu trong lòng Bạch Duệ Thần kia, khẽ cười khẩy.

"Tôi đâu có bắt hai người rời xa nhau, bộ thần kinh của chị có vấn đề hả? Mà thức ăn thừa tôi đổ đi, chị lại thích ăn đến vậy, tôi tặng cho chị luôn. Tôi không có hứng thú với việc dùng lại đồ mình đã vứt."

Câu nói này của Tư Mộc làm cho đôi vợ chồng kia tức đến đỏ mặt. Còn mọi người thì đang cười nói, chỉ trỏ vào bọn họ. Tư Mộc là đang nói Tư Giai thích dùng lại đồ cũ, còn Bạch Duệ Thần chỉ là một món đồ đã qua sử dụng không hơn không kém.

"Tư Mộc, mày...."

Tư Giai suýt chút nữa thì thốt ra câu "con đĩ này!" nhưng cô ta vừa hay kịp thời suy nghĩ lại mới nói ra câu kia. Nếu không thì hình tượng thục nữ của đại tiểu thư nhà họ Tư tí nữa bị hủy hoại trong phút chốc rồi. Cô ta không hiểu rằng tại sao Tư Mộc như biến thành một con người hoàn toàn khác vậy?

Trước đây, nó vô cùng yếu đuối, cho dù cô ta có nói gì cũng không dám phản kháng. Từ khi Tư Mộc kết hôn cùng Bạch Duệ Thần, tuy đã bắt đầu phản kháng nhưng vẫn còn chút e sợ cô ta. Nhưng bây giờ, Tư Mộc đứng trước mặt cô ta là một người không sợ trời không sợ đất. Lý do vì sao nó lại thay đổi lớn đến vậy?

Còn Bạch Duệ Thần, điều này chẳng khác gì bôi tro chát trấu vào mặt hắn. Dám nói hắn chỉ là món đồ đã sử dụng, đường đường là phó tổng giám đốc của tập đoàn Bạch thị nhưng lại bị một người phụ nữ nhục nhã, không coi ra gì. Điều này mà truyền ra ngoài chắc hắn không biết dấu mặt đi đâu.

Tư Mộc híp mắt lại quan sát biểu hiện của bọn họ. Thật là thú vị a. Bọn họ càng tức giận thì trong lòng cô càng vui sướng. Ai bảo trước đây hành hạ cô như thế, giờ nghiệp nó quật cho không trượt phát nào.

"Tư Mộc, cô quá đáng lắm rồi đấy."

Bạch Duệ Thần gằn từng chữ một, đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy sự giận dữ. Hắn nhìn chằm chằm cô.

"Mau xin lỗi vợ tôi, nếu không đừng trách tôi không nể tình nghĩa cũ."

"Này, anh bị ấm đầu à? Tôi với anh thì có đếch cái tình nghĩa gì chứ? Thần kinh có vấn đề thì làm ơn đi khám giùm tôi cái."

Tình nghĩa cũ?

Hừ! Còn dám nói đến tình nghĩa cũ ở đây. Đúng là không biết xấu hổ mà. Ngày xưa, Bạch Duệ Thần đánh đập hành hạ cô ra sao? Cảm giác bị axit dần dần ăn mòn khuôn mặt là như thế nào? Hay cảm giác bị chính người mình yêu vứt lên giường người đàn ông khác, có ai cảm nhận được? Giờ lại còn mặt dày mà nhắc đến chuyện xưa.

Bạch Duệ Thần tức đến nghẹn họng không nói được gì. Hôm nay chính là cái ngày hắn muốn quên đi nhất, bị nhục mạ như vậy, lòng tự tôn của hắn bị tổn thương một cách nghiêm trọng. Trong lòng hắn thầm nguyền rủa, con đàn bà chết tiệt này, đừng để tôi bắt được cô, nếu không tôi không biết mình sẽ làm gì đâu?

Tư Giai tức không làm được gì, cô ta tỏ ra ấm ức, ngọ nguậy đầu vào ngực Bạch Duệ Thần.

"Duệ Thần!"

Cái giọng làm nũng này khiến người ta phát ớn.

Bạch Duệ Thần tiếp tục trừng mắt.

"Xin lỗi cô ấy!"

"Không!"

"Tôi nói xin lỗi, mau!"

"Tôi không xin lỗi chị ta đấy, anh làm gì được tôi? Xin lỗi chị ta chỉ khiến tôi cảm thấy bẩn mồm bẩn miệng mà thôi."

"Tư Mộc!"

Bạch Duệ Thần nghiến răng nghiến lợi, cơn tức giận của hắn đã lên đến đỉnh điểm.

Những lời nói của Tư Mộc càng khiến cho Tư Giai như phát điên lên. Cô ta không kiềm chế được cơn giận nữa rồi. Lúc này, cô ta chỉ muốn xông tới xé xác Tư Mộc ra mà thôi. Cánh tay cô ta đưa lên cao, dần dần hạ xuống gương mặt của cô.

Tư Mộc không kịp phản ứng, theo bản năng nhắm chặt mắt lại, cô sẵn sàng chịu cái tát đấy từ phía của Tư Giai.

Nhưng một lúc lâu, cô vẫn không có cảm giác nóng rát trên gương mặt. Có chuyện gì à? Sao bỗng dưng lại dừng lại rồi? Mắt cô từ từ mở ra, cô thấy một bóng người đứng trước cô, tay người đó bóp chặt cánh tay của Tư Giai lại.

Là người đó ngăn cản Tư Giai.

Tiến đến gần, cô không khỏi giật mình. Cô hốt hoảng đưa tay che lên miệng đang há hốc của mình.

"Bạch Hạo Vân!"

"Anh làm gì ở đây?"

Bạch Hạo Vân trừng mắt nhìn cô.

"Anh mà không ở đây thì không biết em sẽ bị người ta bắt nạt rồi."

Anh hất mạnh cánh tay Tư Giai ra, khiến cả người cô ta lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống đất. May mắn là được Bạch Duệ Thần đỡ được.

Tư Mộc cụp mắt xuống, lúc nào cô cũng bị người đàn ông này bắt nạt hết. Tức chết đi được!

Tư Giai dẫm mạnh chân xuống đất, cô ta nhìn Bạch Hạo Vân, nghiến răng nghiến lợi mà nói.

"Bạch Hạo Vân, anh mau tránh ra, chuyện này không liên quan gì đến anh, anh đừng có xen vào."

"Tôi cứ thích xen vào đấy, cô làm gì được tôi."

Ánh mắt Bạch Hạo Vân lạnh lùng nhìn Tư Giai, khiến sống lưng của cô ta lạnh toát. Quả nhiên là anh trai của Bạch Duệ Thần, khí chất đúng là hơn hẳn.

Thấy Bạch Hạo Vân đứng ra bảo vệ cho Tư Mộc, Bạch Duệ Thần sinh nghi, hắn cảm thấy quan hệ của hai người không đơn giản.

"Bạch Hạo Vân, anh có quan hệ gì với cô ta."

"Quan hệ gì thì liên quan gì đến mày. Chuyện của tao không liên quan gì đến mày cả."

"Bạch Hạo Vân, đừng có cậy việc anh là anh trai tôi nên muốn làm gì thì làm. Anh là anh trai chứ không phải bố tôi."

Bạch Duệ Thần mỗi khi đối mặt với Bạch Hạo Vân thì luôn luôn thất thế như vậy.

Anh trai?

Tư Mộc hơi ngơ ngác.

Anh trai là sao?

"Anh trai?"

Cô đưa mắt nhìn Bạch Hạo Vân, khuôn mặt viết rõ hai chữ tò mò.

"Lát anh sẽ nói cho em nghe sau."

"..."

Lại một lát nữa, nói luôn không được hả?

Nhìn cái bộ dạng tình tứ của hai người khiến người ta không khỏi dấy lên sự nghi ngờ. Đại thiếu gia nhà họ Bạch cùng nhị tiểu thư của Tư gia là có mỗi quan hệ gì?

Tư Giai làm như mình oan uổng lắm, cô ta bắt đầu ấm ức, kể lể để lấy sự thương hại.

"Bạch Hạo Vân, anh không phân biệt phải trái trắng đen mà đã đứng ra bênh vực cho cô ta."

"Tôi thích đấy. Cô quản được à?"

Ừ, đúng là không quản được.

"Mà cô nói tôi không phân biệt phải trái trắng đen, cô nói xem, tôi không phân biệt phải trái trắng đen ở chỗ nào?"

"Là Tư Mộc nó gây sự trước, nó là em tôi nhưng lại dám buông lời sỉ nhục tôi. Vậy mà anh còn có thể đứng ra bênh vực cho nó."

Tư Giai đưa tay chỉ về phía Tư Mộc, cô ta hất cằm đầy đắc ý.

Bạch Hạo Vân chồng tay lên cằm, hỏi ngược lại Tư Giai.

"Cô nói Tư Mộc đánh cô, nhưng tôi không nhìn thấy, làm sao biết được cô nói thật hay nói dối."

"..."

"Mọi người có ai trông thấy không?"

Ai nấy đều lắc đầu.

Bạch Hạo Vân ra vẻ như muốn đùa cợt cô ta một chút.

"Đó, không ai nhìn thấy, cô lấy gì để chứng minh là cô ấy đánh cô?"

"Bạch Hạo Vân, anh...."

Tư Giai tức đến nỗi không nói được lời nào.

"À, hay là thế này đi. Bây giờ, cô để Tư Mộc đánh cô một cái trước mặt mọi người, vậy là có thể chứng minh mọi lời cô nói là sự thật rồi."

Tư Mộc đột nhiên muốn cưới thật lớn, nhưng phải kiềm chế, cô đưa tay che lên miệng để giấu đi những tiếng cười phát ra từ miệng mình. Quả nhiên là Bạch Hạo Vân cao tay, khiến cho Tư Giai với Bạch Duệ Thần tức đến nghẹn họng luôn.

Sắc mặt Bạch Duệ Thần khó coi đến đỉnh điểm. Chưa lần nào mà hắn lại mất mặt như cái lần này. Một người là anh trai cùng cha khác mẹ, một người là vợ cũ cả hai người bọn họ cùng liên thủ lại để đối phó hắn.

Sắc mặt của Bạch Hạo Vân đột nhiên thay đổi, từ dịu dàng ôn hòa chuyển sang sắc bén, lạnh lùng.

"Tư Giai, tôi nhắc nhở cô một câu, đừng ỷ vào thân phận của mình mà làm càn. Cô ấy không phải là người cô muốn đụng là đụng đâu."

\#còn

Tên truyện: Cô Vợ Mù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play