Từng giọt nước mắt cứ lăn dài trên gương mặt của người con gái, cả
người của cô cứng đờ, liên tục run rẩy. Trịnh Mỹ Châu cùng với Ellen
phải cố gắng lắm mới có thể nhấc Tư Mộc ngồi lên ghế. Trình Mục Vĩ cũng
ngồi xuống ghế chờ đợi tình hình trong phòng phẫu thuật như thế nào.
Nhà họ Bạch ngay sau khi nhận được tin cũng ngay lập tức chạy đến
bệnh viện. Ngoại trừ Tố Thư ra thì tất cả mọi người đều chạy đến đây, cả Bạch Duệ Thần cũng vậy. Bạch Duệ Thần là người chạy đến đây đầu tiên,
nhìn thấy dáng vẻ của Tư Mộc đau lòng vì một người đàn ông khác như vậy không hiểu sao trái tim của hắn bỗng dưng co rút lại.
Theo sau Bạch Duệ Thần chính là Bạch lão gia cùng với Bạch Tu Văn và
Tư Giai. Bạch lão gia nhanh chóng chạy lại hỏi xem tình hình của Bạch
Hạo Vân, cháu trai của ông như thế nào rồi.
"Cháu cũng không rõ, cậu ấy vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật, vẫn chưa thấy bác sĩ ra."
Trình Mục Vĩ thay lời của mấy người kia trả lời Bạch lão gia. Tư Mộc
với Trịnh Mỹ Châu thì đau khổ dựa vào nhau chỉ hy vọng là Bạch Hạo Vân
không gặp chuyện gì bất trắc. Từ nãy đến giờ, cánh tay của Tư Mộc vẫn
còn nắm chặt sợi dây chuyền kia.
"Tất cả đều là tại mày, tại con nhỏ mù kia. Nếu không vì mày thì chắc chắn con trai tao sẽ không gặp chuyện này."
Bạch Tu Văn giận dữ nhìn Tư Mộc, ông ta chưa gì đã đổ hết mọi chuyện
lên đầu của Tư Mộc rồi, những lời nói của ông ta càng khiến người của Tư Mộc run rẩy hơn.
"Đủ rồi! Ông nói đủ chưa hả Bạch Tu Văn?"
Đó là tiếng nói giận dữ của Ellen. Người đàn ông này quả thật vô lý,
khi chưa biết chuyện gì xảy ra đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của con gái bà như vậy, bà tuyệt đối không cho phép bọn họ dám ức hiếp con gái của
bà. Bà đã nhịn thì đừng có mà được nước lấn tới.
Bạch Tu Văn khinh bỉ nhìn về phía chỗ của Ellen.
"Bà là ai? Có quyền gì mà lên tiếng ở đây? Biết điều thì mau tránh ra xa một chút, nếu không thì đừng có trách tôi!"
Ellen nhếch môi một cái, nghĩ bà sợ chắc. Ông ta là cái thá gì mà dám huênh hoang như vậy?
"Ba à, đó là Ellen đó?"
Bạch Duệ Thần thấy ba mình giận như vậy bèn phải nhắc nhở. Ellen này
tuyệt đối không thể đắc tội được. Hơn nữa, người đó lại chính là mẹ của
Tư Mộc. Ồn ào lúc nãy ở công viên, Bạch Duệ Thần không thể nào không
biết được.
Bạch Tu Văn ngay lập tức sợ hãi khi Bạch Duệ Thần nói ra cái tên kia. Ông ta đành phải im lặng để tránh Ellen giận dữ, nhưng trong lòng của
ông ta vẫn không cam tâm. Bạch Tu Văn đã luôn có thành kiến với Tư Mộc,
được lần này ông ta muốn dạy bảo Tư Mộc luôn.
"Bạch Tu Văn, nếu ông muốn hỏi hung thủ gây ra vụ tai nạn này, tại
sao ông không quay sang hỏi đứa con dâu yêu quý đang đứng phía sau ông
kia kìa."
Ellen nhếch môi một cái, ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo đến cực hạn.
Bà nhìn chằm chằm người phụ nữ sắc mặt trắng bệch đang núp ở sau lưng
của Bạch Duệ Thần kia, bà không khỏi cảm thấy mỉa mai. Đúng là con nhà
lông không giống tông thì giống cánh, cô ta chẳng khác gì gia đình mình
cả, đều thâm hiểm như nhau mà thôi.
Ngay sau khi lời của Ellen vừa mới dứt, tất cả ánh mắt của mọi người
đã đổ dồn về phía của Tư Giai, khiến cho cô ta không khỏi run sợ ở trong lòng. Sắc mặt của Tư Mộc bỗng dưng trở nên trắng bệch, cô ta luống
cuống giải thích.
"Tôi không có, tôi thật sự không làm. Tôi thật sự không gây tai nạn cho Bạch Hạo Vân."
Mặc dù Tư Giai đang cố gắng giải thích nhưng có vẻ như cô ta càng nói càng để lộ ra sơ hở trong lời nói của mình. Tất cả mọi người đều nhìn
cô ta bằng ánh mắt nghi hoặc như không tin vào những gì cô ta nói vậy.
"Tại sao mọi người lại nhìn tôi như vậy? Tôi thật sự không làm mà."
Những âm thanh "chậc chậc chậc" phát ra từ khoé miệng của Ellen, ánh mắt lộ rõ vẻ giễu cợt. Bà ngay lập tức chặn họng cô ta.
"Tư Giai đúng không? Cô quả thật giống hệt như mẹ của cô vậy, đều trơ trẽn như nhau. Nếu cô vẫn chịu mạnh mồm không dám thừa nhận, vậy thì cô hãy xem thứ này là cái gì?"
Ellen giơ chiếc điện thoại trong tay của mình ra trước mặt của mọi
người. Bà mở cho mọi người xem một đoạn video cho mọi người xem mà trợ
lý của bà vừa mới gửi qua.
Thật không ngờ rằng nội dung trong đoạn video kia khiến mọi người
hoảng sợ cực kỳ. Ở trong đoạn video kia đã ghi lại toàn bộ cảnh tượng Tư Giai cùng mẹ cô ta muốn lái xe tông vào Tư Mộc. Những lời mà bọn họ nói đều đã được ghi lại bởi những chiếc camera ở gần đó.
Thật ra người bọn họ muốn đụng chính là Tư Mộc và Ellen cơ. Bởi vì
bọn họ sợ hai người sẽ đe doạ đến lợi ích của bọn họ. Nhưng mà điều bọn
họ không ngờ đến chính là Bạch Hạo Vân lại xông ra đỡ thay cho bọn họ cú va chạm kia, nếu không người nằm trong phòng phẫu thuật lúc này sẽ
chính là Tư Mộc và Ellen.
Đoạn video kết thúc trong sự ngỡ ngàng của tất cả những người ở đó.
Ellen từ đầu đã nghi ngờ đây không phải là tai nạn giao thông bình
thường rồi, dường như chiếc xe cố ý lao về phía của hai mẹ con bà vậy.
Vì thế, trên đường đưa Bạch Hạo Vân đến bệnh viện, Ellen đã sai trợ lý
của mình đi điều tra tất cả những chuyện xảy ra.
Thật may những chiếc camera ở gần hiện trường lúc đó không bị người
khác dở trò, chính vì thế đoạn video này mới tới tay của bà nhanh như
vậy. Nhưng Ellen cũng thật không ngờ rằng đám người nhà họ Tư này lại vì muốn thoát tội mà có thể làm ra chuyện như thế này đây.
Hai mắt của Tư Giai mở to, cô ta hoàn toàn sững sờ. Không thể nào,
tại sao trong tay của Ellen lại có đoạn video này? Chẳng lẽ ở hiện
trường có camera hay sao? Nếu thật như vậy, lần này cô ta và mẹ của mình chết chắc rồi.
"Thế nào, Tư đại tiểu thư, cô chắc không ngờ rằng ở hiện trường, toàn bộ chứng cứ phạm tội của hai mẹ con cô đã bị camera ghi lại rồi có phải không? Thật không ngờ rằng, đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của Tư gia
lại làm ra những chuyện tày trời như thế này đây. Để tôi xem, với đoạn
video này ở đây, cô làm sao để thoát tội?"
Sắc mặt của Tư Giai trắng bệch, cả người của cô ta bỗng dưng run lên
cầm cập. Đời này của cô ta coi như xong rồi. Lần này, có lẽ cô ta sẽ
phải ăn cơm tù thật rồi! Không! Cô ta không muốn ngồi tù đâu! Không thể, cô ta không thể ngồi tù!
Cô ta còn chưa kịp hoàng hồn thì một âm thanh chói tai vang lên. Một
tiếng "chát" ròn rã, cái tát rơi ngay trên khuôn mặt của Tư Giai, in đậm cả năm ngón tay trên đó. Tư Giai cảm thấy một bên má của mình đau rát
cực kỳ, kẻ nào dám đánh cô ta như vậy?
Người vừa đánh cô ta chính là Trịnh Mỹ Châu. Hóa ra kẻ khiến cho anh
cô đang ở trong phòng phẫu thuật không rõ sống chết kia lại đang đứng ở
ngay trước mặt Trịnh Mỹ Châu cô. Lần này, nếu Bạch Hạo Vân có chuyện gì, đừng mong cô sẽ để yên cho cô ta.
"Cô... Cô dám đánh tôi?"
"Đánh cô? Có gì mà tôi không dám làm chứ? Cô nên cảm thấy may mắn vì
tôi chưa lấy mạng của cô đấy. Cô hại anh tôi thành ra như vậy mà còn dám mặt dày đến đây hay sao? Tư Giai, cô nghe cho kỹ đây, nếu anh tôi mà có chuyện gì thì cô hãy chuẩn bị tinh thần mà vào tù bóc lịch đi."
Trịnh Mỹ Châu giận dữ mắng Tư Giai một trận. Lần này đừng hòng ai ngăn cản cô, người phụ nữ này đừng hòng thoát tội.
Tư Giai càng thêm sợ hãi trước sự đe doạ của Trịnh Mỹ Châu. Cô ta
đang định nói gì đó với Bạch Duệ Thần thì tiếng nói của Bạch lão gia đã
vang lên.
"Bạch Duệ Thần, mày thấy chuyện tốt mày làm đi. Mày một mực khăng
khăng muốn cưới cô ta về nhà, bây giờ mày đã thấy rõ hậu quả hay chưa?
Chẳng những mày đã đem một con rắn độc vào trong nhà mà còn khiến cho
anh mày rơi vào tình trạng như bây giờ?"
"Bạch Duệ Thần, tao cho mày biết, nếu mày không nhanh chóng ly hôn
với người phụ nữ này thì hãy đem đồ đạc của mày cút khỏi nhà họ Bạch cho tao."
Ngay từ đầu, Bạch lão gia đã không chấp nhận người phụ nữ này rồi.
Vậy mà thằng cháu trai này của ông cứ nhất định phải cưới cô ta về cho
bằng được. Để rồi hôm nay cô ta gây ra cái chuyện tốt gì đây?
"Không cần ông phải nhắc cháu cũng nhất định sẽ ly hôn với cô ta."
Bạch Duệ Thần thật sự không thể nào chịu đựng nổi người phụ nữ này
rồi. Hắn thật sự không muốn sống với một con rắn độc. Hôm nay là Bạch
Hạo Vân, chưa biết chừng ngày mai sẽ là hắn thì sao?
"Bạch Duệ Thần, anh không thể làm như thế với em được. Em tuyệt đối sẽ không ly hôn với anh đâu!"
Bạch Duệ Thần mặc cho người phụ nữ kia phát điên la hét kia, hắn chả
buồn quan tâm, không thèm đáp lại cô ta. Trịnh Mỹ Châu khó chịu vì những tiếng hét kia của cô ta, cô quát lớn khiến cho Tư Giai sợ hãi.
"Cô làm loạn đủ hay chưa? Đây là bệnh viện, không phải là nhà họ Tư
mà cô muốn làm gì thì làm? Cô nhanh chóng cút khỏi đây cho tôi trước khi tôi xé xác cô ra. Mau về nhà chờ lệnh triệu tập của đồn cảnh sát đi."
Sau khi Tư Giai không cam tâm ra về, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật
cũng đã tắt. Một vị bác sĩ mặc chiếc áo màu xanh bước ra bên ngoài. Vừa
nhìn thấy bác sĩ, Tư Mộc đã ngay lập tức chạy đến hỏi han.
"Bác sĩ, anh ấy sao rồi? Có gì nguy hiểm hay không?"
Từ nãy đến giờ Tư Mộc vẫn luôn giữ im lặng. Cô không muốn quan tâm
người gây ra tai nạn có phải là Tư Giai hay không? Mà điều cô quan tâm
hiện giờ chính là Bạch Hạo Vân ra sao rồi?
Tất cả mọi người đều xúm lại chỗ của bác sĩ. Vị bác sĩ kia gỡ khẩu trang xuống rồi từ từ nói.
"Cậu ấy đã không còn gì nguy hiểm nữa, máu bầm cũng đã được loại bỏ.
Tuy nhiên, do chấn thương quá mạnh, vì vậy, khi nào cậu ấy tỉnh lại tôi
cùng không thể đoán trước được điều này."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT