(17)

Nhát dao đâm thẳng vào lưng hắn đúng vào cái thời điểm bọn họ cùng nhau lên đỉnh. Thứ to lớn kia vẫn ở trong cơ thể của cô ta.

Sau khi xác nhận hắn đã ngừng thở, cô ta đẩy người hắn ra, đứng dậy mặc quần áo, xoá sạch hết các dấu vết rồi bỏ đi. Người đàn ông kia nằm trên vũng máu, tưởng như là đã chết.

Ánh mắt của Tư Giai chứa đầy sự hoảng sợ, cô ta đưa mắt nhìn thẳng vào người đàn ông này.

Chẳng phải, tối hôm đó, hắn ta đã bị đâm một nhát, đã ngừng thở rồi sao? Sao bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây? Và đặc biệt, trong tay hắn, còn giữ những đoạn video kia.

Không.

Không được.

Không thể để hắn ta nói ra hết tất cả được.

Cô ta sẽ mất tất cả mọi thứ mất.

Những gì mà cô ta có được ngày hôm nay, cô ta đã bỏ biết bao công sức, không thể đánh mất tất cả được.

Nhưng cô ta chẳng biết mình phải làm gì? Cô ta không thể nào chạy lên đó, không thể nào trực tiếp ngăn cản hắn ta được. Như thế chẳng khác nào cô ta gián tiếp thừa nhận. Mọi người sẽ nói cô ta chột dạ, là loại phụ nữ không biết xấu hổ, chưa có chồng mà dám có quan hệ với người đàn ông khác.

Bởi phong tục ở đây rất cổ hủ, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, chẳng những mọi người sẽ nói ra nói vào, đồn đại linh tinh, gương mặt của cô ta sẽ được xuất hiện trên khắp các mặt báo ra, mà có thể Bạch Duệ Thần sẽ không chấp nhận cô ta. Cho dù hắn có chấp nhận thì gia đình hắn cũng sẽ không chấp nhận, sẽ luôn gây khó dễ cho cô ta cùng với công ty.

Trong lòng của cô ta hoảng sợ tột độ, cả người cô ta run cầm cập, chân như tê dại, không đứng vững, suýt chút nữa thì cô ta đã ngã ra phía sau.

Cô ta liếc nhìn cha mẹ mình, cô ta là đang cầu cứu. Giờ này, chỉ có bọn họ mới giúp được cô ta mà thôi! Giờ phút này, cô ta chỉ hy vọng đuổi được Tần Dương ra khỏi đây thôi.

Hai ông bà Tư nhìn thấy con gái đang lo lắng, run sợ cầu cứu mình, bọn họ nhận ra có chuyện chẳng lành, đành kiếm một cái cớ để đuổi người đàn ông kia đi.

"Cậu Tần, nếu hôm nay cậu đến tham dự hôn lễ chúc phúc cho con gái chúng tôi, chúng tôi xin chân thành cảm ơn! Nhưng nếu cậu có mục đích khác, muốn vu khống, bôi nhọ danh dự của con bé, thì xin mời cậu ra ngoài. Nếu không, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."

Đó là tiếng của cha Tư Giai, cũng chính là cha của Tư Mộc, ông Tư Khả Nhân lên tiếng. Giọng ông ta chứa đầy sự cảnh cáo, uy hiếp đối với Tần Dương.

Giờ phút này, đối với ông ta, bảo vệ cô con gái này chính là quan trọng nhất. Và bảo vệ cả danh dự của Tư Gia nữa.

Đối với Tư Giai là thế, ông ta luôn quan tâm, chú ý, bảo vệ cô ta, bảo vệ con gái cưng của mình. Còn Tư Mộc, ông ta còn chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, chỉ nói vài câu cho qua chuyện. Ông ta chán ghét cô, chẳng muốn nhìn thấy mặt của cô. Ông ta chỉ muốn tống cổ cô đi đâu thật xa mà thôi!

"Phải đó cậu Tần, có chuyện gì để sau rồi nói. Để hai đứa nó hoàn thành hôn lễ trước đã."

Mẹ của Tư Giai cũng lên tiếng muốn ngăn cản Tần Dương.

Bạch Duệ Thần đứng đó, hắn ta vẫn giữ im lặng, không nói một lời nào. Hắn ta muốn xem xem, người đàn ông tên là Tần Dương này rốt cuộc là có mục đích gì đây?

Khoé môi Tần Dương nhếch lên, nụ cười nhạt trên gương mặt, từ sâu trong ánh mắt sâu thẳm kia chính là sự khinh bỉ tột độ. Tần Dương khinh bỉ bọn họ, vì không để hắn ta nói ra sự thật mà muốn đuổi hắn đi, hai người này có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ cho cô con gái yêu quý của mình ư?

Hắn nghe nói Tư Giai có một đứa em gái rất xinh, lại ngoan ngoãn, hiền lành nhưng bị bọn họ ghét bỏ. Nhiều khi hắn cũng thấy thắc mắc tại sao hai người này lại không hề yêu thương đứa con gái kia, mà giờ lại đi bao che cho cái người đàn bà lòng dạ ác độc này.

Khoé môi hắn càng cong lên, thể hiện sự khinh bỉ ngày càng tăng.

Người phụ nữ độc ác kia, lợi dụng lúc hai người bọn họ giao hoan đã đâm hắn một dao, làm hắn suýt mất mạng. Cũng may là hắn có đề phòng trước, cho người ở dưới đợi hắn, nếu sau một giờ sáng mà không thấy hắn xuống thì phải lập tức chạy lên tìm.

Hắn được người ta đưa vào bệnh viện cấp cứu, do mất máu quá nhiều, tí nữa thì thiệt mạng dưới tay của người phụ nữ lòng dạ ác độc kia.

Hắn hôn mê hơn ba tháng, tưởng như đã chết. Nhưng có lẽ, ông trời còn thương tình hắn, cho hắn cơ hội sống tiếp. Hắn thề với trời đất là phải vạch cái bộ mặt của người đàn bà này ra, nếu không, hắn không phải là Tần Dương.

"Tần Dương tôi nào dám bôi nhọ danh dự nhân phẩm của vị đại tiểu thư cao quý đây, hôm nay tôi đến là chỉ muốn nói sự thật thôi mà."

Ánh mắt Tần Dương dừng trên người hai vợ chồng Tư Khả Nhân. Nụ cười châm biếm trên gương mặt hắn càng lúc càng đậm.

"Tần tổng, cho hỏi, điều anh muốn nói là gì?"

"Tại sao anh lại nói cô Tư Giai đây là bạn gái cũ của anh?"

"Mời anh giải thích rõ vụ việc này."

"Phải đó anh Tần, anh nói gì đi?"

Những chiếc micro cứ liên tiếp ghé sát khuôn mặt của Tần Dương, đèn flash từ các máy ảnh cứ liên tục nhấp nháy. Hắn đưa tay cầm đại lấy một chiếc micro từ tay một phóng viên nào đó, đưa sát lên miệng có ý định nói gì đó, ánh mắt lại hướng về phía của Tư Giai đang đứng.

Hắn nhìn cô ta cười cười, như là đang cợt nhả vậy.

Tư Giai rùng mình, hoảng sợ. Nhìn cái ánh mắt kia của hắn, cô ta biết có điều chẳng lành, Tần Dương muốn công khai toàn bộ ra bên ngoài.

Không được.

Cô ta không thể mất hết tất cả được.

Cô ta không cho phép tên ác ma này hủy hoại mọi thứ của cô ta.

"Tần Dương, tôi thừa nhận, tôi đã từng làm bạn gái anh. Nhưng tôi không yêu anh, chúng ta vốn không hợp nhau. Người tôi yêu vốn là Bạch Duệ Thần, không phải anh. Tôi biết là anh vẫn còn yêu tôi, không muốn tôi kết hôn, nhưng anh không thể làm vậy được. Tần Dương, ngoài kia có biết bao cô gái tốt đẹp, người yêu anh, có thể cho anh hạnh phúc, không phải tôi. Xin anh dừng lại đi."

Tư Giai cúi đầu, thể hiện rõ sự áy náy. Đôi mắt của cô ta còn ngân ngấn lệ.

Bạch Duệ Thần vuốt ve lưng trấn an cô ta, nếu hắn nhớ không nhầm, lần đó bọn họ cãi nhau nên có lẽ hai người bọn họ mới tìm hiểu nhau.

Tần Dương nhìn cái điệu bộ giả nai kia của cô ta, hắn lại càng thêm kinh tởm, cô ta đúng là muốn biện bạch cho bản thân mình mà bất chấp tất cả, đổi trắng thay đen.

Gương mặt hắn không thay đổi, vẫn giữ nụ cười đó trên môi. Hắn đưa micro gần sát miệng mình, hắn muốn tiết lộ toàn bộ.

"Tư Giai à Tư Giai, tôi thật không ngờ cô muốn vì lợi ích của bản thân mình mà lại có thể đổi trắng thay đen một cách trắng trợn như vậy đấy."

Tần Dương vừa nói vừa lắc đầu, bĩu môi khiến người ta tưởng rằng hắn đang chán nản.

Câu nói đó của hắn vừa dứt, người của cô ta bỗng rùng mình một cái, hai bả vai khẽ run rẩy. Cô ta mấp máy môi.

"Tần Dương, những gì tôi nói đều là sự thật. Mong anh đừng có vu khống tôi, nếu không, cho dù anh có là Tần tổng, tôi cũng sẽ kiện anh tội phỉ báng."

"Kiện? Tôi chưa kiện cô tội cố ý giết người đã là may cho cô lắm rồi đấy. Giờ cô lại muốn kiện tôi? Có giỏi thì cô kiện đi."

Tư Giai thoáng sững sờ, sự tự tin kia của Tần Dương hoàn toàn đánh gục cô ta.

Tần Dương lại tiếp tục nói.

"Bạch Duệ Thần, tôi không ngờ khẩu vị của Bạch phó tổng đây lại mặn như vậy đấy. Người đàn bà này đã bị tôi chơi qua bao nhiêu lần, cô ta ở trên giường tôi rên rỉ, sung sướng cỡ nào anh biết không? Không ngờ anh lại thích ăn đồ thừa, thích dùng giày rách mà người ta để lại đấy."

Lời nói của hắn mang đầy ý giễu cợt Bạch Duệ Thần. Bạch Duệ Thần siết chặt tay, những lời nói của Tần Dương kia chẳng khác nào sỉ nhục hắn, muốn nói là hắn muốn ăn đồ thừa mà người ta để lại.

"Xằng bậy!"

Tư Giai gầm lên như một con thú dữ.

"Tần Dương, anh nói xằng nói bậy cái gì đó. Tôi với anh chưa từng xảy ra chuyện gì, anh đừng có mà ăn nói linh tinh."

Cô ta quay sang chỗ Bạch Duệ Thần vội vã giải thích.

"Duệ Thần, anh đừng nghe anh ta nói xằng nói bậy. Em với anh ta vốn dĩ chưa xảy ra chuyện gì hết."

Cô ta cuống cuồng giải thích, như bị ai đó nói trúng tim đen vậy.

Bạch Duệ Thần không nói gì v, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta, sự nghi ngờ thể hiện rõ trong ánh mắt sắc lạnh kia.

"Duệ Thần!"

Giọng của cô ta nũng nịu khiến người ta phải nổi cả da gà.

Tần Dương hừ lạnh một tiếng.

"Tư Giai, tôi không ngờ tới giờ phút này cô vẫn không thừa nhận. Cô có cần tôi cho bọn họ xem đoạn video của tôi và cô không. Để cho bọn họ biết được khi ở trên giường tôi cô là loại phụ nữ dâm đãng đến mức độ nào?"

Nhắc đến đoạn video kia, người của cô ta lại run lên như cầy sấy. Tần Dương vẫn còn giữ đoạn video đó, nếu nó lộ ra bên ngoài, thì chắc rằng, cô ta chết chắc rồi.

Cha mẹ của cô ta thoáng lắc đầu, nhưng bọn họ không cho phép chuyện này xảy ra. Nếu Tần Dương thật sự công bố đoạn video kia ra bên ngoài thì danh dự của con gái bọn họ sẽ bị hủy hoại, không những thế, danh tiếng của cả nhà họ Tư cũng sẽ mất sạch, cả cổ phiếu của Tư thị sẽ rớt giá một cách nhanh chóng.

Không được, chuyện này nhất định phải ngăn cản, không thể để Tần Dương làm ra chuyện này.

"Sao nào, bạn gái cũ, cô có muốn mọi người chiêm ngưỡng dáng vẻ của cô khi ở trên giường không?"

\#còn

Tên truyện: Cô Vợ Mù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play