Chỉ là, cô đã nghĩ quá nhiều rồi!

Bạch Hạo Vân nghe thấy tiếng quát lớn của Tư Mộc, lúc này, bước chân của anh mới hơi dừng lại. Anh liếc mắt sang chỗ của Tư Mộc một cái rồi lại quay đi, lúc này có vẻ như Bạch Hạo Vân không muốn nhìn Tư Mộc thì phải. Cũng đúng thôi, Bạch Hạo Vân đang giận như vậy cơ mà! Bạch Hạo Vân muốn bình tĩnh cũng không thể nào bình tĩnh được nữa.

Vì một người mà hy sinh nhiều như vậy, có đáng hay không chứ?

Bạch Hạo Vân có gắng thả lỏng bản thân, đặc biệt là cánh tay của anh, để cho Tư Mộc cảm thấy dễ chịu hơn. Tuy là Bạch Hạo Vân đang giận, nhưng anh vẫn không muốn khiến cho Tư Mộc bị đau. Giận thì giận, nhưng Bạch Hạo Vân yêu Tư Mộc như vậy, anh không nỡ nhìn thấy cô gái nhỏ này của mình bị đau một chút nào cả.

Bạch Hạo Vân thả lỏng tay, tiếp tục giữ chặt người của Tư Mộc, đưa cô trở về phòng mình. Còn Tư Mộc, thấy Bạch Hạo Vân đã nhẹ tay hơn, cô cũng ngoan ngoãn để Bạch Hạo Vân đưa mình về phòng, cô không dám nói lời nào nữa.

Nhưng Tư Mộc có thể cảm thấy, trên người của Bạch Hạo Vân lúc này toát ra một khí thế vô cùng lạnh lẽo, khiến cho người ta cảm thấy cực kì ghê rợn. Cả người của Tư Mộc cứng đờ, toát hết mồ hôi nhưng lại chẳng dám chống lại. Cô rất sợ Bạch Hạo Vân trở nên như vậy. Tư Mộc chỉ muốn nhìn thấy một Bạch Hạo Vân ấm áp như mọi khi mà thôi.

Về phòng, Bạch Hạo Vân mở cửa, để cho Tư Mộc ngồi xuống giường. Anh định kiểm tra xem vết thương của Tư Mộc có làm sao không, tuy là đang vô cùng giận nhưng Bạch Hạo Vân cũng rất lo lắng cho vết thương của Tư Mộc. Cũng may là vết thương đã được khử trùng, không có gì đáng lo ngại cả.

Tư Mộc yên lặng để cho Bạch Hạo Vân kiểm tra, cô sợ đến mức muốn nói cũng không dám. Sắc mặt của Bạch Hạo Vân đen lại trông vô cùng khó coi, vô cùng đáng sợ. Nhìn còn tưởng Bạch Hạo Vân muốn giết người cơ đấy.

Sau khi Bạch Hạo Vân kiểm tra xong, Bạch Hạo Vân định trở về phòng mình, để cho Tư Mộc nghỉ ngơi. Hơn nữa, anh cũng muốn lấy lại bình tĩnh, tránh việc làm tổn thương đến Tư Mộc. Nhưng chưa kịp đi người con gái kia đã lay lay cánh tay áo anh, giọng nói như đang làm nũng, hai mắt mở to hỏi anh.

"Bạch Hạo Vân, anh đang giận à?"

Bảo anh không giận làm sao được chứ? Anh vì Tư Mộc mà làm nhiều chuyện như vậy, thế mà Tư Mộc lại dám phủ nhận mối quan hệ giữa hai người như không có gì xảy ra. Bạch Hạo Vân thật sự như muốn phát điên lên.

Anh rất muốn mắng cho cô một trận nhưng Bạch Hạo Vân không nỡ để cho người con gái này rơi lệ. Vì vậy, Bạch Hạo Vân cũng không nói gì, anh cũng chỉ tỏ thái độ là mình đang thật sự rất giận mà thôi.

Tư Mộc thấy Bạch Hạo Vân không nói gì, cô vẫn tiếp tục lay lay cánh tay của Bạch Hạo Vân. Tư Mộc quyết liều một phen, cô muốn biết tại sao Bạch Hạo Vân lại giận như vậy? Tuy trong lòng của Tư Mộc đang vô cùng hồi hộp pha lẫn đó là sự sợ hãi.

Bạch Hạo Vân khẽ nhắm hai mắt lại, cố gắng hít một hơi áp chế cơn giận của mình. Anh xoay người lại nhìn người con gái đang ngồi ở trên giường kia, khẽ lên tiếng hỏi.

"Tư Mộc, anh chỉ muốn hỏi em một câu, bao lâu nay, rốt cuộc em có một chút tình cảm gì với anh hay không?"

Cánh tay của Tư Mộc hơi khựng lại, hai mắt cô trùng xuống. Tư Mộc cắn môi, cô nên trả lời sao với câu hỏi này của Bạch Hạo Vân đây? Nói không có thì chính là nói dối đấy.

Tư Mộc đang định mở miệng thì hai cánh môi của cô như có một thứ gì đó chặn lại. Một đôi môi áp lên hai cánh môi đỏ hồng của người con gái!

Bạch Hạo Vân cố trụ vững thân thể của Tư Mộc, môi anh chạm vào đôi môi đỏ mọng của người con gái trước mặt mình, từ từ mà nhấm nháp. Bạch Hạo Vân đã muốn làm như vậy từ lâu lắm rồi, chỉ là anh sợ sẽ làm cho Tư Mộc hoảng sợ mà thôi. Nhưng lần đầu, Bạch Hạo Vân chính là mặc kệ tất cả, anh muốn vì bản thân của mình một lần.

Tư Mộc mở to hai mắt, cô sững người trong giây lát. Tư Mộc như không tài nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cô đứng hình một lúc lâu. Cho đến khi Tư Mộc hình dung được chuyện gì thì môi lưỡi của hai người đã hoà quyện vào với nhau rồi.

Lưỡi của Bạch Hạo Vân từ từ khuấy đảo khoang miệng của cô. Anh cậy hàm răng đang cắn chặt của Tư Mộc ra, từ từ đưa lưỡi của mình vào trong khoang miệng ấm áp của người con gái. Bạch Hạo Vân cảm thấy sợ, anh không muốn nghe đáp án của Tư Mộc, anh sợ cô sẽ từ chối mình. Thế nên, Bạch Hạo Vân chỉ còn cách này mà thôi.

Bạch Hạo Vân chỉ muốn yêu thương Tư Mộc mà thôi, cho dù chỉ là một lần duy nhất cũng được. Anh muốn người con gái này đem trái tim của mình ra trao cho anh, để Bạch Hạo Vân có cơ hội mà dành cho người con gái ấy bao tình cảm yêu thương của mình.

Đầu của Tư Mộc bị một cánh tay của Bạch Hạo Vân giữ chặt, cánh tay còn lại của anh cố trụ lấy hai bên vai của cô. Trong khi đó Tư Mộc còn chưa hết sững sờ. Cô biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Tư Mộc lại không hề có một chút phản ứng gì cả. Nói chính xác hơn là cả người của Tư Mộc đang không thể nào cử động được.

Bạch Hạo Vân từ từ nhấm nháp đôi môi ngọt ngào như được bôi mật ngọt ở trên đó vậy. Ngọt lắm chứ! Mùi vị này thật khiến cho Bạch Hạo Vân cảm thấy bị nghiện. Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng cắn mút, không để cho Tư Mộc cảm thấy bị đau.

Không hiểu vì sao, ban đầu Bạch Hạo Vân cũng chỉ muốn hôn Tư Mộc một cái như vậy thôi. Nhưng không hiểu sao, cả người anh lại còn muốn nhiều hơn thế nữa. Dù sao Bạch Hạo Vân cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi, anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, đối diện trước mắt anh là người con gái mà anh yêu sâu đậm bao nhiêu năm nay, làm sao Bạch Hạo Vân có thể kiềm chế bản thân của mình cho được cơ chứ?

Bạch Hạo Vân cũng có dục vọng, chỉ là đối với người con gái mà mình yêu mà thôi!

Lúc này, Tư Mộc bắt đầu mới có phản ứng. Không được, cô với Bạch Hạo Vân không thể xảy ra quan hệ này được. Bạch Hạo Vân có người con gái mà anh yêu, Tư Mộc không thể làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người ta được. Hơn thế nữa, Tư Mộc không muốn xảy ra tình một đêm, lần đầu của cô, cô muốn trao cho người chồng sau này của cô.

Tư Mộc bắt đầu vùng vẫy, cô như muốn đẩy cả người Bạch Hạo Vân ra. Nhưng càng như thế, Bạch Hạo Vân lại càng giữ chặt thân thể của cô hơn. Tư Mộc lại không hề nhận ra rằng, cô càng vùng vẫy thì dục vọng của người đàn ông ở trước mặt của cô càng tăng cao mà thôi!

Không biết từ khi nào, phần áo của Tư Mộc đã bị Bạch Hạo Vân kéo xuống, để lộ ra phần vai cùng với chiếc cổ trắng muốt của người con gái. Bạch Hạo Vân hôn một đường từ trên môi xuống cổ của cô, rồi lan sang hai bên vai. Bạch Hạo Vân còn cố tình trêu đùa Tư Mộc, anh từ từ liếm láp, gặm nhấm chiếc cổ xinh đẹp của người con gái, khiến cho Tư Mộc cảm thấy vô cùng nhột. Lúc này, Bạch Hạo Vân đã không còn lý trí nữa rồi, anh để mặc cho bản thân mình muốn làm gì thì làm.

"Ưm... Ưm..."

Khoé miệng của Tư Mộc vô thức bật ra những âm thanh vô cùng ái muội, khiến cho người ta nghe xong phải ngượng chín mặt. Tư Mộc cố gắng vùng vẫy, nhưng có lẽ là vô ích. Đi cùng với sự phản kháng, những âm thanh kia cứ liên tiếp bật ra từ miệng của cô.

Tư Mộc đỏ bừng mặt mũi. Tại sao cô lại có thể phát ra những âm thanh như vậy được chứ? Rõ ràng là Tư Mộc đã cố gắng cắn chặt môi, nhưng mà tại sao những âm thanh đó lại cứ liên tiếp phát ra như vậy chứ?

Những nụ hôn của Bạch Hạo Vân cứ liên tục rơi xuống, khiến cho Tư Mộc bỗng dưng cảm thấy mơ hồ. Lý trí của Tư Mộc gần như sụp đổ trước sự công kích của Bạch Hạo Vân như vậy. Ánh mắt của Tư Mộc có chút mơ màng, dường như đó chính là dục vọng. Sự phản kháng của Tư Mộc ngày càng một yếu dần, thay vào đó, những âm thanh phát ra nơi khoé miệng của cô ngày một lớn, khiến cho chính cô ngày càng cảm thấy mình đã không còn làm chủ được bản thân của mình nữa rồi.

Cánh tay của Tư Mộc từ từ buông lỏng, cô đưa tay vòng qua lưng, túm chặt lấy chiếc áo mà Bạch Hạo Vân đang mặc trên người. Phản kháng dường như đã biến thành sự phối hợp. Bạch Hạo Vân thấy Tư Mộc không phản kháng nữa, trong lòng của anh càng thêm mừng rỡ.

Bạch Hạo Vân đưa mắt nhìn gương mặt đỏ hồng của Tư Mộc cùng ánh mắt hơi mơ màng của người con gái, anh nhanh chóng để cho Tư Mộc nằm xuống giường, sau đó, cả người của Bạch Hạo Vân đã ngay lập tức đè lên thân thể đang đỏ ửng của người con gái đó. Bạch Hạo Vân từ từ nhìn ngắm Tư Mộc một lúc, khoé môi của anh bất giác cong lên thành một đường.

Không biết từ lúc nào, toàn bộ thân thể của Tư Mộc đã hoàn toàn phơi bày trước mặt của người đàn ông tên Bạch Hạo Vân này. Không chỉ Tư Mộc, mà còn Bạch Hạo Vân, lúc này, lớp lá chắn trên người bọn họ đã hoàn toàn bị phá bỏ.

Bạch Hạo Vân hơi cúi đầu xuống, anh ghé sát tai cô, từng hơi thở ấm nóng của anh khiến cho Tư Mộc cảm thấy ngứa ngáy vô cùng. Giọng Bạch Hạo Vân trầm ổn hoà cùng một chút dục vọng.

"Em biết anh là ai không?"

"Bạch Hạo Vân!"

Không hiểu tại sao, Tư Mộc lại vô thức nói ra những lời đó. Cô cảm giác rằng cả thân thể này của cô như đã không thuộc về cô nữa rồi. Nghe được lời này, trên gương mặt của Bạch Hạo Vân không giấu nổi sự vui mừng. Anh bất giác mỉm cười, cúi xuống hôn lên đôi môi của người con gái.

Tư Mộc làm vậy, liệu đúng hay sai? Cô đem bản thân mình ra trao cho người đã đem lòng yêu người khác như vậy, có ổn không? Liệu là tình một đêm hay hạnh phúc cả đời đây?

Trong căn phòng, ánh đèn mập mờ, đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau, tạo nên một cảnh xuân kiều diễm, cực mỹ lệ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play