Lời kể của người giúp việc kia dừng lại, nụ cười trên khuôn mặt của
Tư Mộc bỗng chốc cứng đờ. Cô cười nhưng trong lòng lại rất muốn khóc
vậy. Gương mặt của Tư Mộc hơi sững lại một chút rồi mới có phản ứng. Tư
Mộc cố gắng giữ lấy nụ cười ở trên môi của mình, không thể hiện bản thân của mình đang buồn đến cỡ nào.
Hóa ra là thanh mai trúc mã! Thảo nào nhìn hai người họ lại thân
thiết đến như vậy! Hóa ra khi Bạch Hạo Vân gặp khó khăn, người con gái
tên Trịnh Mỹ Châu kia luôn luôn ở bên cạnh anh. Vì vậy, Bạch Hạo Vân mới luôn vui vẻ khi ở bên cạnh của cô ấy.
Trịnh Mỹ Châu luôn ở cạnh Bạch Hạo Vân như vậy, Bạch Hạo Vân yêu
người ta cũng là phải thôi. Trịnh Mỹ Châu có lẽ chính là người con gái
mà Bạch Hạo Vân luôn nhắc đến với cô. Người đã cho anh động lực để sống
tiếp trên quãng đời này.
Không hiểu sao, sự chua xót càng dâng lên trong lòng của Tư Mộc. Cô
sợ mình sẽ không chịu được nữa, Tư Mộc sợ mình sẽ oà khóc ra đây mất.
Thế nên, cô vội vàng nói với mấy người kia một câu rồi nhanh chóng trở
về phòng của mình.
"Xin phép, tôi thấy hơi mệt! Tôi muốn về phòng nghỉ ngơi! Mọi người bận gì thì cứ tiếp tục đi."
Tư Mộc nhanh chóng chạy về phòng của mình, cố gắng không để bản thân
của mình rơi nước mắt ở trước mặt của người khác. Tại sao, Tư Mộc lại
muốn khóc đến như vậy chứ?
Về đến phòng, Tư Mộc ngồi xuống giường, ánh mắt hơi u buồn, trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó vậy. Tư Mộc, mày buồn cái gì, mày khóc cái gì chứ? Mày phải chúc phúc cho người ta mới phải chứ, tại sao mày lại
ích kỷ đến như vậy? Không được, Tư Mộc, mày không được khóc.
Nói như vậy, nhưng không hiểu sai nước mắt cứ lăn dài trên má của Tư
Mộc. Cả ngày hôm đó, Tư Mộc nhốt mình ở trong phòng, không ra ngoài gặp
ai. Bạch Hạo Vân với Trịnh Mỹ Châu thì có chuyện gì thì phải, họ nói
chuyện nguyên một ngày luôn.
Mãi cho đến tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho đàng hoàng, Tư Mộc mới
lủi thủi bước xuống nhà. Mặc dù cô đã cố gắng vui lên, nhưng thật sự là
cô không tài nào vui nổi. Tư Mộc xuống nhà, thấy Bạch Hạo Vân xách theo
một túi đồ, hình như là chuẩn bị đi đâu đó. Lấy làm lạ, Tư Mộc mới lên
tiếng hỏi Bạch Hạo Vân.
"Bạch Hạo Vân, trời đã sắp tối rồi, anh còn định đi đâu vậy? Không ở nhà ăn cơm sao?"
Bạch Hạo Vân xoa đầu Tư Mộc một cái, anh khẽ cười nhìn cô.
"Anh đưa Mỹ Châu ra ngoài có việc một chút. Em ăn xong rồi nghỉ ngơi
đi, không cần phải đợi anh đâu. Có lẽ đêm nay anh sẽ không về nhà, bảo
người giúp việc là không cần phải chuẩn bị đồ ăn cho anh đâu."
Tư Mộc hơi gật đầu một cái, lúc nào, Trịnh Mỹ Châu mới chạy ra, quay sang chỗ Tư Mộc cười tươi.
"Chị, em đi có việc một chút nha. Tiếc là hôm nay không đi chơi cùng
chị được rồi. Khi nào rảnh hai chị em mình sẽ đi dạo phố nha. Không được từ chối đấy!"
Trước lời đề nghị của Trịnh Mỹ Châu, Tư Mộc thật sự không biết làm
như thế nào để trả lời nữa. Cô vẫn chưa có đủ can đảm để nói chuyện hay
thân thiết với người con gái này. Bản thân của cô bị sao vậy chứ? Tư Mộc là đang ghen tị với Trịnh Mỹ Châu hay sao?
Không thể. Tư Mộc luôn tự nhắc nhở bản thân của mình rằng, cô tuyệt
đối không được ích kỉ như vậy. Nhưng Tư Mộc vẫn không làm được. Cô vẫn
cảm thấy rất ghen tị. Ghen tị với sự chú ý của Bạch Hạo Vân đều đổ dồn
hết lên người của cô ấy hay là nụ cười tươi tắn kia mà Bạch Hạo Vân dành cho Trịnh Mỹ Châu vậy.
Vậy tóm lại, cảm giác mà Tư Mộc đối với Bạch Hạo Vân thật sự là gì? Ngay cả Tư Mộc cũng không thể hiểu rõ cái thứ tình cảm đó.
Bạch Hạo Vân ngay lập tức trừng mắt với Trịnh Mỹ Châu một cái, anh
lườm cô cứ như là muốn giết người vậy đấy. Lời nói của Bạch Hạo Vân phát ra như là đang muốn mắng Trịnh Mỹ Châu vậy.
"Trịnh Mỹ Châu, em đừng có ở đấy mà doạ cho Tư Mộc sợ, anh sẽ cho em
biết tay đấy. Còn không mau đi, có tin là anh cho em đi bộ luôn hay
không?"
Bạch Hạo Vân nói xong ngay lập tức cầm túi đồ xoay người đi ra ga ra. Trịnh Mỹ Châu hơi híp mắt lại, cô lè lưỡi như là không muốn nghe vậy.
Trịnh Mỹ Châu bản chất chính là một kẻ ương bướng cơ mà.
Bạch Hạo Vân, cái tên chết bầm nhà anh! Người ta hỏi một chút cũng
cấm hả. Chính anh mới là người doạ cho người ta sợ đấy nghe anh giai. Bà đây nhịn tốt, không thì bà đây đã dần cho anh một trận lên bờ xuống
ruộng rồi nghe rõ chưa?
Trịnh Mỹ Châu thầm mắng Bạch Hạo Vân trong lòng là như thế nhưng cô
vẫn phải lẽo đẽo theo sau Bạch Hạo Vân. Mẹ cái tên này! Cô cũng biết lái xe mà, có làm sao đâu mà cứ phải lo lắng thái quá lên như vậy cơ chứ?
Haizz, mệt cái cuộc đời thật cơ chứ lị.
Tư Mộc nhìn theo bóng lưng của hai người kia đang khuất dần kia,
trong lòng của cô không khỏi buồn bã. Tư Mộc cố gắng ăn thật nhanh bữa
tối rồi nhanh chóng trở về phòng của mình.
Cả một buổi tối, Tư Mộc không ngừng suy nghĩ. Cô ở đây, liệu có phải
trở thành người thừa rồi hay không? Bạch Hạo Vân cũng chỉ quan tâm đến
người con gái tên Trịnh Mỹ Châu kia. Hơn nữa, chắc Trịnh Mỹ Châu cũng sẽ sống ở đây, vì thế, Tư Mộc cảm thấy bản thân của mình như trở thành
người thừa vậy đấy.
Liệu Tư Mộc có nên dọn ra ngoài hay không? Cô cũng đã làm phiền Bạch
Hạo Vân một thời gian rồi. Cho dù Bạch Hạo Vân không để ý, nhưng không
có nghĩa là Trịnh Mỹ Châu kia không có ý gì. Nếu Trịnh Mỹ Châu thật sự
không muốn nhìn thấy Tư Mộc ở trong căn nhà này, thì Bạch Hạo Vân cũng
không thể giữ cô lại được. Cô cũng không muốn Bạch Hạo Vân vì mình phải
khó xử.
Dù sao đó cũng là người con gái mà Bạch Hạo Vân thích mà. Tư Mộc cũng không thể ở lại đây mãi, trở thành kỳ đà cản mũi giữa hai người bọn họ
được. Còn nữa, mỗi khi nhìn thấy Bạch Hạo Vân và Trịnh Mỹ Châu nói cười
thân mật, là Tư Mộc đã cảm thấy rất khó chịu rồi, thế nên, cô cũng không thể ở lại đây mãi như vậy được.
Thế nên, sau khi trằn trọc suy nghĩ cả đêm, Tư Mộc buồn bã đưa ra
quyết định là cô sẽ dọn ra ngoài sau khi cô tìm được nhà. Cô định rằng
khi Bạch Hạo Vân về nhà sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với anh.
Nhưng, mấy ngày sau đó, Bạch Hạo Vân hình như bận công chuyện gì đó
cùng với Trịnh Mỹ Châu, nên anh không hề về nhà. Tư Mộc cũng chỉ được
nghe người giúp việc nói lại như vậy, chứ Bạch Hạo Vân cũng chẳng có
liên hệ gì với cô cả. Tư Mộc đoán rằng, có lẽ Bạch Hạo Vân là đi hẹn hò
với người ta rồi, cho nên cô cũng không nên cảm thấy tò mò nhiều quá.
Tư Mộc tính dọn ra ngoài, vì vậy cô cũng nên nói trước với Bạch Hạo
Vân một tiếng. Nhưng mấy ngày nữa, Bạch Hạo Vân đều không ở nhà. Cô phải làm sao đây chứ? Không thể dọn ra mà không cho Bạch Hạo Vân một lời
giải thích được chứ?
Hay là ra ngoài tìm nhà trước?
Đúng rồi ha. Tư Mộc có thể ra ngoài tìm nhà trước cơ mà, sau khi tìm
được nhà, Tư Mộc sẽ nói chuyện này với Bạch Hạo Vân. Đến lúc đó cô muốn
chuyển ra ngoài thì có phải nhanh hơn hay không?
Tư Mộc quyết định rằng, nếu mai Bạch Hạo Vân không về nhà thì mai cô
sẽ ra ngoài tìm nhà trọ. Cho dù là cô không biết đường nhưng Tư Mộc cũng nhất định phải đi. Không biết thì có thể hỏi mà, có gì đâu chứ.
Hôm sau, quả nhiên Bạch Hạo Vân vẫn không về nhà. Tư Mộc hỏi đường
đi, sau đó cô đi theo chỉ dẫn tìm đến những nơi mà mọi người giới thiệu
là có nhà cho thuê. Nhưng khó khăn chính là, giá nhà cho thuê hiện nay
thật sự quá đắt.
Số tiền tiết kiệm ở trong tay của Tư Mộc còn không đủ để trả tiền cọc nhà nữa kìa. Ngày nay, giá cả leo thang, cũng đành phải chấp nhận thôi
chứ sao bây giờ. Thế là đi hết cả buổi sáng, Tư Mộc vẫn chưa tìm được
căn nhà nào để thuê cả.
Tư Mộc mệt mỏi đi lang thang trên con đường đầy xe cộ. Mồ hôi chảy
đầy khắp cả người của cô, Tư Mộc cũng cảm thấy rất nóng. Cô rất muốn
ngồi xuống nghỉ ngơi nhưng ở cái thành phố xô bồ này, làm gì có cây xanh mà ngồi nghỉ mát cơ chứ.
Đang đi trên đường thì Tư Mộc nhìn thấy người phụ nữ đang đi ở phía
trước của cô làm rơi một tệp giấy vẽ nhưng hình như người đó không để ý
thì phải. Tư Mộc thấy thế, cô nhanh chóng chạy lại xem. Nhặt tệp giấy
kia lên, những mảnh giấy kia phải làm cho người ta thốt lên đầy kinh
ngạc.
Ôi chao! Là bản thiết kế trang phục mà! Những nét thiết kế này thật
sự khiến cho người ta phải cảm thấy mê mẩn. Tư Mộc nhìn những nét vẽ
này, cô cảm thấy chúng rất quen nhưng nhất thời cô lại không nhớ ra là
những nét vẽ này là của ai.
Tư Mộc vội vàng chạy nhanh đến chỗ của người phụ nữ kia. Thật may,
trước khi người đó bước lên xe, Tư Mộc đã kịp đuổi tới nơi. Tư Mộc liên
tục thở hồng hộc nhìn người phụ nữ trung niên ở trước mặt của mình đây.
Cô chìa bản thiết kế mà cô đã nhặt được kia đưa cho bà ấy.
"Cô ơi, cô làm rơi đồ này cô!"
Cầm lấy bản thiết kế kia từ tay của Tư Mộc, người phụ nữ kia không
khỏi lấy làm mừng rỡ. Bà ấy nhanh chóng bắt lấy tay của Tư Mộc, ríu rít
cảm ơn.
"Cảm ơn cháu nha! May mà nhờ có cháu, không những bản thiết kế này của cô đã rơi vào trong tay của kẻ khác rồi."
Tư Mộc hơi lắc đầu.
"Không có gì đâu ạ. Việc cháu nên làm mà! Cô không cần phải khách sáo như vậy làm gì!"
"Như thế thì sao được cơ chứ! Cháu giúp cô một việc lớn như thế, cô
không thể nào cảm ơn cháu suông như vậy được. Cô thấy cháu hình ảnh đang mệt, hay là cháu về nhà của cô nghỉ ngơi một lát đi nha!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT