"Chị tên là Tư Mộc ạ? Tên nghe hay thế!"

Tư Mộc chỉ hơi gượng cười, khẽ gật đầu đáp lại lời của Trịnh Mỹ Châu. Không vì Tư Mộc không lên tiếng mà Trịnh Mỹ Châu dừng lại, cô nhanh chóng kéo cả người của Tư Mộc lại gần bàn ăn.

"Chị mau lại đây ăn cơm đi. Ngồi ở đây với em nè. Không có gì phải ngại cả, chúng ta trước lạ sau quen mà."

Trịnh Mỹ Châu vỗ lên chiếc ghế ở bên cạnh của mình, khuôn mặt vẫn luôn nở nụ cười rạng rỡ. Tư Mộc chỉ biết khó xử khi đứng trước sự nhiệt tình của Trịnh Mỹ Châu. Bảo sao Bạch Hạo Vân không yêu thích cho được cơ chứ?

Tư Mộc cũng chỉ biết im lặng để cho Trịnh Mỹ Châu kéo ghế, rồi giúp mình ngồi xuống. Cô thật sự không biết phải nói cái gì trong cái trường hợp này cả. Sau khi để Tư Mộc ngồi xuống bên cạnh mình, Trịnh Mỹ Châu ngay lập tức quay sang chỗ của Bạch Hạo Vân, hằm hằm nhìn anh.

"Bạch đại ca, anh không cảm thấy mệt à khi cứ xách cái đống hành lý to tướng như vậy chứ? Mau đem lên nhà cho em đi rồi xuống đây."

Bạch Hạo Vân cũng chỉ biết cười khổ mà làm theo. Cô gái này vẫn chẳng thay đổi được tính tình thô lỗ này của mình gì cả.

Cả bữa cơm, Tư Mộc cũng chỉ biết cúi đầu tập trung ăn cơm, không dám chen ngang cuộc trò chuyện vui vẻ của Bạch Hạo Vân và Trịnh Mỹ Châu. Tư Mộc luôn tự nhủ là, Trịnh Mỹ Châu mới về nước, hai người phải có nhiều chuyện để nói lắm. Nhưng tại sao, cô thật sự không thể nào chịu được cái cảnh tượng đang diễn ra trước mặt của mình cơ chứ?

Đến cơm cô cũng không thể nào nuốt nổi một hạt!

Tư Mộc chỉ muốn kết thúc thật nhanh bữa sáng này rồi trở về phòng mà thôi! Mọi khi, Bạch Hạo Vân luôn luôn gắp thức ăn cho cô, nhưng nay, anh chỉ để ý đến Trịnh Mỹ Châu mà thôi. Thật là khiến cho Tư Mộc cảm thấy cực kỳ buồn bã, cực kỳ tủi thân nhưng không thể làm gì cả.

Bạch Hạo Vân ăn rất nhanh, anh chỉ ăn có hơn một bát cơm. Sau khi ăn cơm xong, Bạch Hạo Vân đứng dậy, tính xoay người trở về phòng làm việc của anh. Trước khi đi, Bạch Hạo Vân còn quay lại nói với Trịnh Mỹ Châu một câu.

"Em ăn nhanh lên! Ăn xong trở về phòng làm việc của anh, anh có chuyện muốn nói với em!"

Trịnh Mỹ Châu nghe nhưng làm như không nghe thấy, cô vẫn ung dung ngồi thưởng thức bữa sáng ở trước mặt của mình. Sau khi nhìn thấy Bạch Hạo Vân đã trở về phòng làm việc, Trịnh Mỹ Châu mới ghé sát tai của Tư Mộc, hỏi một câu khiến cho cô không biết phải trả lời như thế nào nữa.

"Tư Mộc, có phải chị là bạn gái của Bạch đại ca hay không? Em thấy hai người thân thiết quá trời!"

Đối diện với đôi mắt long lanh như hai viên ngọc sáng ngời kia của Trịnh Mỹ Châu, Tư Mộc thật sự không biết phải trả lời như thế nào nữa đây? Người con gái này quả nhiên rất xinh đẹp, xinh đẹp đến động lòng người. Có lẽ, Bạch Hạo Vân chính là thích người con gái này.

Cô nên nói cái gì bây giờ? Tư Mộc đâu phải là bạn gái của Bạch Hạo Vân, Trịnh Mỹ Châu hỏi cô như vậy, khiến cho Tư Mộc cảm thấy thật là khó xử. Cô cũng rất muốn nói bản thân mình không phải là bạn gái của Bạch Hạo Vân lắm chứ, nhưng sao lời nói chuẩn bị đi đến cổ họng là cô không thể nào phát ra tiếng được cơ chứ? Tư Mộc cảm thấy cổ họng của mình cứ như có một thứ gì đó chặn lại vậy.

Tư Mộc thật không muốn nói chuyện một chút nào cả. Nhưng nếu Trịnh Mỹ Châu này thật sự là người con gái mà Bạch Hạo Vân từng kể cho cô nghe, nếu Tư Mộc không giải thích, để cho cô ấy hiểu lầm thì thật là khó xử. Nếu như Trịnh Mỹ Châu cũng thích Bạch Hạo Vân thì sao chứ?

Tư Mộc mà không giải thích rõ ràng, khiến cho Trịnh Mỹ Châu hiểu lầm như vậy, thì chắc Bạch Hạo Vân sẽ buồn lắm đây. Dù gì Bạch Hạo Vân cũng yêu người ta lâu như vậy mà! Bạch Hạo Vân là ân nhân của Tư Mộc, người mà cô muốn đền ơn cả đời này, cho nên Tư Mộc cũng không thể hại Bạch Hạo Vân như vậy được.

Hơn nữa, nếu Trịnh Mỹ Châu lần này về nước là muốn chấp nhận tình cảm của Bạch Hạo Vân thì sao chứ? Tư Mộc đáng lẽ ra phải vui mừng mà ủng hộ cho hai người họ chứ. Tư Mộc cũng muốn nhìn thấy Bạch Hạo Vân vui cơ mà. Cô không thể ích kỉ, chỉ vì bản thân của mình mà làm khó hai người bọn họ được.

Đối diện với gương mặt đang tươi cười rạng rỡ kia của Trịnh Mỹ Châu, Tư Mộc khẽ lắc đầu một cái. Ngay sau đó, cô lập tức cúi đầu xuống, sâu trong đôi mắt của cô, một nỗi buồn bỗng ngập tràn trong đôi mắt của cô.

Trịnh Mỹ Châu chỉ gật đầu, cô cũng không nghĩ gì nhiều về thái độ như không muốn nói chuyện này của Tư Mộc. Cô cũng chỉ nghĩ người con gái này chắc mới quen nên nhát không dám mở lời mà thôi. Chứ Trịnh Mỹ Châu cũng không nghĩ là người con gái này lại đang cảm thấy cực kỳ buồn bã.

"Vậy thì tốt rồi!"

Trịnh Mỹ Châu vô tình nói ra câu đó mà không biết rằng câu nói này của cô đã vô tình làm cho người đang ngồi bên cạnh mình đã buồn lại càng thêm buồn hơn.

Tư Mộc hơi ngẩng đầu lên một chút nhìn sang gương mặt vô tư đang cười tươi của Trịnh Mỹ Châu kia một cái. Nhưng rất nhanh sau đó, Tư Mộc đã nhanh chóng cúi đầu xuống, bởi vì cô không muốn để cho Trịnh Mỹ Châu thấy rằng cô đang cảm thấy buồn.

Vậy thì tốt rồi? Ý là gì cơ chứ? Tốt rồi, là đang nói cô không phải là bạn gái của Bạch Hạo Vân, là tốt hay sao chứ? Vậy là Trịnh Mỹ Châu thật sự thích Bạch Hạo Vân hay sao chứ? Chẳng phải chuyện như vậy, Tư Mộc phải cảm thấy vui mới đúng chứ?

Người con gái mà Bạch Hạo Vân yêu thầm bao nhiêu năm nay, giờ cũng quay lại đáp trả tình cảm của anh, như vậy, Tư Mộc phải vui thay cho Bạch Hạo Vân mới phải chứ? Cớ sao Tư Mộc lại cảm thấy buồn đến thế?

Trịnh Mỹ Châu ăn xong, cô lấy khăn giấy lau miệng rồi quay sang nói chuyện với Tư Mộc như là đang muốn xin phép vậy. Nụ cười tươi rói, khuôn mặt rạng rỡ càng làm gương mặt của Trịnh Mỹ Châu thêm tươi tắn.

"Em ăn xong rồi, chị chưa no thì cứ tiếp tục dùng bữa đi nha. Em đi tìm Bạch đại ca, xem anh ấy có chuyện gì muốn nói với em. Nếu được lát chị em mình đi chơi luôn nha."

Nói xong, Trịnh Mỹ Châu ngay lập tức chạy vọt đi, để lại một mình Tư Mộc ngồi buồn bã ở đó. Tư Mộc bỗng cảm thấy một nỗi chua xót dâng lên, nếu như Trịnh Mỹ Châu muốn đi gặp Bạch Hạo Vân thì cứ đi, xin phép cô làm cái gì chứ?

Hai người cũng không thân thiết đến mức như vậy đâu!

Không hiểu sao, khoé mắt của Tư Mộc bỗng cay xè từ lúc nào không hay biết? Tư Mộc chưa từng cảm thấy muốn bật khóc như lúc này đây. Muốn khóc lắm, nhưng Tư Mộc không muốn để cho ai nhìn thấy bản thân của mình đang buồn cả.

Tư Mộc chỉ cúi mặt, khó khăn ăn nốt chén cơm trước mặt mình cho hết mà thôi. Vừa ăn cơm, Tư Mộc nghe được tiếng cười đùa của hai người phát ra từ trong căn phòng kia. Phòng cũng được gọi là cách âm mà, chắc Trịnh Mỹ Châu và Bạch Hạo Vân phải nói gì đó vui vẻ lắm thì đến cả người ngoài này cũng có thể nghe thấy được. Tư Mộc cũng rất ít khi thấy được Bạch Hạo Vân vui vẻ như vậy.

Bạch Hạo Vân như vậy cũng tốt mà, bởi vì Bạch Hạo Vân rất ít khi cảm thấy vui vẻ. Ở bên cạnh Bạch Hạo Vân được hơn hai tháng, Tư Mộc cũng chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Hạo Vân vui mừng như vậy cả. Với cô cũng có nhưng Bạch Hạo Vân cũng luôn chỉ cười mỉm chứ chưa từng cười vui vẻ như vậy cả.

Tư Mộc cũng chỉ biết lắc đầu mà đau xót. Miếng cơm đưa vào trong miệng sao tự dưng nó lại đắng một cách kinh khủng như vậy chứ? Đắng lắm! Vừa đắng lại vừa cảm thấy khó chịu. Tư Mộc thật không thể diễn tả được những cảm xúc đang tồn tại ở trong lòng của mình như thế nào nữa.

Đắng có, chua xót có, không cam tâm cũng có. Tư Mộc luôn tự nhắc nhở bản thân của mình là cô phải cảm thấy vui mừng cho Bạch Hạo Vân. Nhưng cô càng nhủ như vậy, thì trái tim của cô lại càng liên tục co rút lại. Chẳng phải Tư Mộc nói chỉ xem Bạch Hạo Vân như là một người bạn thôi hay sao? Tại sao cô lại có những cảm giác này cơ chứ?

Khó khăn lắm, Tư Mộc mới ăn hết chén cơm đầy ụ ở trước mặt của mình. Ăn xong, Tư Mộc đứng dậy, có ý định muốn dọn dẹp đống bát thay cho những người giúp việc kia, nhưng khi cô vừa động tay vào thì đã bị một người giúp việc vừa chạy đến ngăn cản.

"Tư tiểu thư à, cô nếu ăn xong rồi thì hãy đi nghỉ ngơi đi, còn những việc này để chúng tôi làm cho. Cô không cần phải động tay vào những việc này đâu."

"Không sao đâu, tôi khỏe rồi, không cần phải nghỉ ngơi thêm nữa đâu. Chị cứ để cho tôi làm cũng được, dù sao tôi cũng đang cảm thấy chán mà."

Khuôn mặt của người giúp việc kia bỗng hiện lên vẻ khó xử.

"Tiểu thư à, xin cô đừng làm khó chúng tôi như vậy. Để cậu chủ mà biết thì sẽ trách mắng chúng tôi mất. Xin cô đấy!"

Tư Mộc nhìn vào khuôn mặt khó xử kia của người giúp việc, Tư Mộc cũng đành phải chấp nhận buông tay ra, để cho những người giúp việc kia làm. Cô cũng không muốn làm khó bọn họ như vậy!

Nhưng điều khiến Tư Mộc cảm thấy buồn bã chính là, khi nói chuyện với Trịnh Mỹ Châu thì những người giúp việc này vô cùng vô tư, còn nói chuyện với Tư Mộc cô thì lại khép nép như vậy. Thật là khiến cho Tư Mộc phải cảm thấy thật ghen tị với người con gái kia.

Tư Mộc đứng đó một lúc nhìn những người giúp việc kia mang bát vào trong bếp, người thì lau dọn bàn một lúc lâu. Tư Mộc cảm thấy cổ họng của mình đau rát nên định chạy vào bếp lấy nước uống. Nhưng khi vừa đặt chân vào thì cô đã nghe thấy tiếng nói chuyện của những người giúp việc kia.

"Không biết lần này Trịnh tiểu thư về bao lâu ha?"

"Mong cô ấy ở đây luôn cũng được. Như vậy cậu chủ sẽ rất vui đấy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play