Bạch Hạo Vân bỗng dưng nhẹ nhàng nắm lấy một cánh tay mảnh khảnh của
Tư Mộc, để những ngón tay của người con gái này đan xen vào những khớp
ngón tay của Bạch Hạo Vân anh. Bạch Hạo Vân nắm chặt lấy bàn tay của Tư
Mộc, như là đang sợ người con gái này đi lạc mất vậy.
"Đi thôi! Để anh đưa em đi chơi!"
Đứng nãy giờ, Bạch Hạo Vân cũng đã cảm thấy mỏi chân lắm rồi. Hơn
nữa, Bạch Hạo Vân đưa Tư Mộc đến nơi này là để chơi, để giải trí cho
khuây khoả đầu óc chứ không phải đến đây là để xem mấy người kia yêu
nhau đâu. Bọn họ muốn show ân ái như thế nào Bạch Hạo Vân cũng mặc kệ,
nhưng mà Tư Mộc đã đến đây rồi, không thể ra về như vậy được chứ.
Bạch Hạo Vân toan dẫn Tư Mộc đi chơi xung quanh chợ nhưng chưa kịp đi thì cánh tay kia của Bạch Hạo Vân đã bị bàn tay còn lại của Tư Mộc kéo
lại rồi. Khuôn mặt của Tư Mộc hơi ái ngại nhìn Bạch Hạo Vân.
"Bạch Hạo Vân, đây vốn là chợ tình mà! Đi chơi cái gì chứ?"
Bạch Hạo Vân khó hiểu nhìn gương mặt đầy khó xử của người con gái
đang đứng trước mặt anh. Bạch Hạo Vân hơi nheo mắt lại nhìn Tư Mộc,
giọng nói trầm ổn ấm áp vang lên.
"Sao thế? Em có chuyện gì à?"
"Đây vốn là chợ tình mà, nơi dành cho những cặp tình nhân. Còn chúng ta cứ đi chơi như vậy có phải là hơi không ổn hay không?"
"Có gì mà không ổn chứ?"
"Thì... Thì chúng ta.. Chúng ta đâu phải là cái kiểu quan hệ đó đâu.."
Nói hết câu này, khuôn mặt của Tư Mộc cũng đã đỏ ửng chẳng khác gì
trái cà chua chín rồi. Thật là ngại chết đi được mà. Mà tự dưng lại đưa
cô đi chơi ở đây làm gì chứ lị.
Bạch Hạo Vân lúc này mới bắt đầu hiểu ra vấn đề. Anh bật cười thành
tiếng, đưa tay xoa đầu người con gái này. Giọng nói ấm áp như là đang
muốn động viên Tư Mộc vậy.
"Em đó, lo cái gì chứ? Chúng ta không phải là người yêu thì không
được đi chơi hay sao? Có cái luật nào cấm không cho bạn bè đi chơi à?"
Bạch Hạo Vân dửng dưng nhìn gương mặt hơi ái ngại kia của Tư Mộc,
giọng nói mang đầy sự khẳng định. Mà Bạch Hạo Vân nói đâu có sai cơ chứ? Có cái luật nào cấm bạn bè không được đến chơi ở nơi này à?
Hoàn toàn không có chuyện đó!
Chẳng qua vì tên của nó là chợ tình, nơi dành cho những cặp tình nhân đến đây hẹn hò mà thôi. Đây vốn là một địa điểm để hẹn hò lý tưởng dành cho các cặp đôi đang yêu nhau mà. Đa phần người ở đây đều là đến đây
hẹn hò, hiếm khi có những đôi bạn thân đến đây chơi.
Nhưng vẫn có trường hợp hai hoặc cả hội bạn thân cùng đến đây chơi,
muốn xem cái được gọi là chợ tình kia có thật sự lãng mạn như trong lời
đồn hay không? Thế nên cũng không phải là bạn bè không thể đến đây chơi. Có điều người ta nhìn vào sẽ cảm thấy hơi lạ lùng một chút xíu mà thôi!
Tư Mộc hơi nheo mắt lại nhìn Bạch Hạo Vân đang tươi cười đứng ở phía
trước của mình, như là muốn tiếp thêm sự tự tin cho Tư Mộc. Trước giọng
nói đầy tự tin và khẳng định của Bạch Hạo Vân, Tư Mộc lại bắt đầu hơi
dao động.
Bạch Hạo Vân nói cũng có lý ha. Tuy nơi này được gọi là chợ tình, nơi dành cho những cặp tình nhân đến đây để hẹn hò. Nhưng không có nghĩa là bạn bè không được đến đây chơi. Nơi này nhộn nhịp như vậy mà, không
những vậy lại còn lãng mạn nữa, quả là nơi thích hợp để hẹn hò.
Lâu rồi không ra ngoài chơi, hơn thế nữa Tư Mộc cũng tò mò muốn biết
nơi này có những thứ gì vui mà những đôi tình nhân kia lại đổ xô toàn bộ về nơi này như vậy. Hơn nữa, Tư Mộc cũng muốn đi chơi một buổi thật
vui, không thể cứ suốt ngày ru rú ở trong nhà như vậy được. Tư Mộc muốn
ra ngoài, cô muốn học hỏi, muốn mở mang tầm mắt của mình, muốn nhìn thấy thế giới ngoài kia nó tươi đẹp như thế nào.
Đã lâu rồi, Tư Mộc không được nhìn thấy sự tươi đẹp của thế giới này
rồi. Nhân cơ hội này, Tư Mộc cũng muốn đi xem nơi đây có những cảnh đẹp
gì thú vị, nhân tiện khám phá cái nơi được gọi là chợ tình này luôn.
Bạch Hạo Vân nhìn Tư Mộc, anh thấy tuy người con gái này đã hơi dao
động nhưng sâu trong đôi mắt đen thẳm kia vẫn có một nỗi lo lắng chất
chứa ở bên trong. Bạch Hạo Vân biết là Tư Mộc đang lo lắng điều gì,
giọng nói của Bạch Hạo Vân phát ra mang theo sự ấm áp dành riêng cho
người con gái này.
"Tư Mộc, nếu em không thích, thì anh sẽ đưa em tới chỗ khác chơi. Không cần phải gò bó như vậy đâu."
Nếu Tư Mộc không vui khi đến nơi này, thì Bạch Hạo Vân đến đây là còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Mục đích mà Bạch Hạo Vân đưa Tư Mộc đến nơi này
chính là vì muốn nhìn thấy Tư Mộc vui, nhìn thấy người con gái này luôn
nở nụ cười ở trên môi. Nếu Tư Mộc không vui khi đến đây, Bạch Hạo Vân
thà đưa cô về nhà, hai người cùng nhau trò chuyện vui vẻ còn có ý nghĩa
hơn nhiều so với việc đến đây chơi mà mặt mày của Tư Mộc cứ ủ rũ, khó
chịu như vậy!
Bạch Hạo Vân chẳng muốn nhìn thấy cô như vậy một chút nào cả!
Bạch Hạo Vân toan xoay người lại, kéo cánh tay của Tư Mộc, đi về nơi
mà anh đang đỗ xe ở đó. Bạch Hạo Vân định đưa Tư Mộc trở về nhà, để cho
cô nghỉ ngơi luôn, chứ sức khỏe của Tư Mộc cũng chưa hoàn toàn hồi phục
đâu. Nhưng cánh tay của Bạch Hạo Vân đã bị tay của Tư Mộc giữ lại.
"Khoan đã, Bạch Hạo Vân! Anh định đi về như vậy sao? Tôi còn muốn ở
lại đây chơi một chút đấy! Mãi mới có dịp anh đưa tôi ra ngoài chơi,
đừng có vừa đến nơi mà đã ra về như vậy chứ!"
Trên gương mặt của Tư Mộc cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn Bạch Hạo
Vân, cô không muốn Bạch Hạo Vân mất công như vậy. Đã đưa cô đến đây rồi
nhưng vừa mới tới nơi mà hai người đã trở về rồi. Tuy trong lòng của Tư
Mộc vẫn còn cảm thấy hơi ái ngại nhưng cô không muốn vì thế mà khiến
mình không được đi chơi như vậy.
"Nhưng chẳng phải là em không thích nơi này hay sao chứ?"
Bạch Hạo Vân khuôn mặt đầy lo lắng nhìn Tư Mộc. Nếu Tư Mộc không
thích thì có thể nói thẳng ra, chứ anh không muốn nhìn thấy cô cố gắng
gượng ép làm những gì mà bản thân mình không muốn làm như vậy cả.
"Ai nói tôi không thích chứ? Chỉ là tôi là lần đầu tiên đến đây nên
không hiểu luật lệ ở nơi này nên mới cảm thấy vậy thôi. Chứ nơi này đẹp
như vậy, không đi hết thì quả thật là tiếc lắm đấy."
Tư Mộc cười tươi nhìn Bạch Hạo Vân. Dường như là cô muốn khiến cho
người đàn ông đang đứng ở trước mặt của cô đây cảm thấy an tâm hơn phần
nào. Bạch Hạo Vân lo cho cô như bao, đúng thật là cô cảm thấy rất vui
nhưng Tư Mộc không muốn vì như vậy mà ảnh hưởng đến chuyến đi chơi này
của hai người.
Bạch Hạo Vân nhìn nụ cười ở trên môi kia của người con gái mà anh
yêu, đúng là Bạch Hạo Vân đã cảm thấy yên lòng hơn phần nào. Bởi vì trên đôi môi của Tư Mộc là một nụ cười cực kỳ tự nhiên và mang theo sự vui
vẻ. Nhưng Bạch Hạo Vân vẫn còn cảm thấy lo lắng cùng một chút hoài nghi.
Liệu Tư Mộc có đang cố gắng làm ra như là bản thân của mình đang rất
vui vẻ nhưng trong lòng lại cực kì lo lắng, hoảng sợ nhưng lại chẳng dám nói ra hay không? Nếu thật là như vậy thì Bạch Hạo Vân sẽ cảm thấy khó
chịu vô cùng đấy.
Bạch Hạo Vân nheo mắt lại, trên gương mặt của anh là sự hoài nghi
nhìn người con gái đang đứng trước mặt anh đây, cũng chính là người con
gái mà Bạch Hạo Vân anh yêu nhất trên đời này. Bạch Hạo Vân nghi ngờ lên tiếng hỏi Tư Mộc.
"Thật sao? Em thật sự là muốn ở đây chơi?"
Nhìn cái vẻ mặt đầy hoài nghi kia của Bạch Hạo Vân, Tư Mộc đưa tay
đánh lên người của Bạch Hạo Vân một cái thật đau. Tư Mộc cô đã nói như
vậy rồi mà Bạch Hạo Vân vẫn không chịu tin hay sao chứ? Thật là đáng bị
đánh đòn mà.
"Bạch Hạo Vân, tôi đã nói là tôi thích ở đây chơi rồi không phải sao? Tai anh có vấn đề gì à mà không nghe rõ như vậy chứ? Anh không tin tôi
hả? Nếu anh muốn về thì anh cứ đi về trước đi, kệ tôi ở lại đây một mình cũng được!"
Nhìn cái dáng vẻ chẳng khác gì con nhím đang xù lông này của Tư Mộc,
Bạch Hạo Vân muốn không tin cũng không được rồi. Nhưng mà cũng may Tư
Mộc là thích thật sự, chứ không phải là người con gái này cố gắng tỏ ra
là như mình đang thích nó.
Nếu mà như vậy thì Bạch Hạo Vân anh sẽ đau lòng chết mất thôi!
Nhìn dáng vẻ giận dữ nhưng không kém phần đáng yêu kia của Tư Mộc,
Bạch Hạo Vân không kìm được mà bật cười thành tiếng. Anh đưa cánh tay
của mình véo một bên má đang phồng to kia của Tư Mộc, giọng nói phát ra
nửa đùa nửa thật.
"Được rồi! Anh tin em thế có được hay chưa? Đừng có xù lông như vậy nữa, trông chẳng đáng yêu một chút nào cả!"
Tư Mộc giả vờ quay mặt đi, cô còn hừ lạnh một tiếng. Bạch Hạo Vân
đáng chết này, lại còn dám véo má cô nữa. Nhưng nghĩ đến việc Bạch Hạo
Vân đã ngấm ngầm đồng ý để cho cô ở lại đây thì trong lòng của Tư Mộc
cảm thấy vui vẻ hẳn, không còn giận dỗi nữa.
Tư Mộc vốn là người như vậy mà, dễ giận nhưng cũng dễ quên! Điểm này
của Tư Mộc lại rất giống với người bạn của của Bạch Hạo Vân, Trình Mục
Vĩ.
Bạch Hạo Vân lần này không nói gì, anh chỉ đứng yên đó lặng lẽ ngắm
nhìn gương mặt đang làm ra vẻ giận dỗi nhưng lại không kém phần đáng yêu này của Tư Mộc. Trên gương mặt của Bạch Hạo Vân, nụ cười lại càng ngày
càng đậm dần.
Bỗng dưng, Tư Mộc quay ngoắt sang nhìn Bạch Hạo Vân, gương mặt không dấu nổi sự tò mò. Cô lên tiếng hỏi Bạch Hạo Vân.
"Mà này Bạch Hạo Vân, tại sao anh lại muốn đưa tôi đến nơi này vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT