Đang ngẩn ngơ thì một bát cháo màu trắng đã được đặt ở trước mặt của
Tư Mộc. Hình như là cháo vừa được nấu xong, làn khói mờ ảo còn đang bốc
lên nghi ngút kìa.
Bạch Hạo Vân đặt bát cháo nóng hổi ở trước mặt của Tư Mộc. Bát cháo
này khá là to nhưng Tư Mộc vẫn đủ sức ăn hết nó. Vì Tư Mộc còn chưa khỏi bệnh, thế nên là Bạch Hạo Vân chưa để cho cô ăn cơm được.
Hơn nữa Trình Mục Vĩ cũng nói rằng, không nên để cho Tư Mộc ăn cơm
vào thời điểm này, như thế thì sẽ gây đầy bụng, khó tiêu. Thế nên, mấy
ngày nay, Bạch Hạo Vân sẽ tạm thời để cho Tư Mộc ăn cháo.
Bạch Hạo Vân sau khi bưng bát cháo nóng hổi từ trong bếp ra, anh đi
lại phía đối diện, kéo ghế ngồi xuống. Bạch Hạo Vân liên tục gắp thức ăn vào trong bát của Tư Mộc, anh muốn cô phải ăn thật no.
Bởi vì, cô gái nhỏ này dám bỏ bữa trưa mà! Bây giờ phải ăn hết, nếu không thì sẽ không được đi chơi ở đâu cả!
Nhìn Tư Mộc lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ đang bị ép ăn cơm cả,
nhìn cô rất là đang không muốn ăn. Đặc biệt là khổ qua, ăn vào thì đắng
lắm. Vậy mà Bạch Hạo Vân cứ ép cô ăn mới được chứ! Tư Mộc không thể
không ăn được, cô đành phải nhắm chặt mắt nuốt những miếng khổ qua đắng
ngắt xuống bụng mình.
Nếu không ăn, Bạch Hạo Vân nhất định sẽ không để cho Tư Mộc ra ngoài
chơi đâu! Vì được đi chơi, thế nên Tư Mộc đành phải cắn răng mà ăn hết
những thức ăn đang ở trong bát của cô.
Cuối cùng, bữa tối khó nhọc này cũng đã kết thúc. Tư Mộc cảm thấy
mình vừa mới lạc từ chốn nào bây giờ mới được trở về vậy. Nhưng cũng
thật may, cuối cùng cũng đã thoát nạn rồi.
Sau khi cho Tư Mộc uống thuốc xong xuôi, Bạch Hạo Vân mới đưa Tư Mộc
ra xe, còn bát đũa thì anh để lại cho người giúp việc dọn dẹp.
Chiếc xe của Bạch Hạo Vân chạy thẳng một mạch, không biết là Bạch Hạo Vân muốn đưa Tư Mộc đi đâu ta? Thật là khiến cho Tư Mộc cảm thấy cực kỳ là tò mò. Không biết là hai người đã đi bao lâu, đi về phía nào, nhưng
cuối cùng chiếc xe cũng chịu dừng lại.
Bạch Hạo Vân giúp Tư Mộc cởi dây an toàn ra, nhẹ nhàng nắm tay của cô và nói.
"Đến nơi rồi, chúng ta đi thôi!"
"Nhưng chúng ta đang ở đâu đây?"
Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng xoa đầu của Tư Mộc, anh hơi cười cười nhìn
gương mặt hiện lên đấy sự tò mò của người con gái đang ngồi ở trước mặt
của mình đây.
"Đi vào đó rồi sẽ biết thôi mà! Em cứ đi thôi, không cần lo lắng!"
Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng xoa đầu của Tư Mộc, cười cười như đang muốn an ủi cô. Bạch Hạo Vân biết Tư Mộc rất muốn đi chơi nhưng chắc chắn trong
lòng của cô gái nhỏ này cũng lo lắng không kém. Cũng không hiểu được vì
sao trong lòng của Tư Mộc lại cảm thấy lo lắng như vậy nữa? Hay là đã
lâu rồi Tư Mộc không ra bên ngoài nên cô mới cảm thấy như vậy?
Nhìn sự an ủi kia của Bạch Hạo Vân, trong lòng của Tư Mộc cũng cảm
thấy bớt lo hơn nhiều. Tư Mộc cũng không hiểu là vì sao trong lòng của
cô có những thứ cảm xúc rất lạ dâng lên? Tại sao cô lại cảm thấy như
vậy, có trời mới biết?
Trong lòng của Tư Mộc lúc này lo lắng có, hồi hộp có, vui mừng có,
nói chung là đủ các loại cảm xúc hỗn loạn cứ lũ lượt dâng lên khiến cho
Tư Mộc vô cùng khó chịu. Tư Mộc luôn tự nhắc nhở bản thân mình, chỉ là
đi chơi bình thường thôi mà, không cần phải lo lắng hay hồi hộp như vậy
chứ!
Nhưng không hiểu sao Tư Mộc vẫn cảm thấy lo lắng, hồi hộp cực kỳ!
Tư Mộc hít vào một hơi rồi thở ra một hơi thật dài. Dường như là Tư
Mộc đang cố gắng lấy lại một chút bình tĩnh. Lâu lắm mới được đi chơi,
không thể đem cái tâm trạng này ra bên ngoài được chứ. Trái tim ở trong
lồng ngực của Tư Mộc cứ liên tục đập thình thịch thình thịch thình thịch cứ như những hồi trống, ngay cả Tư Mộc cũng có thể nghe thấy tiếng tim
của mình đang đập nhanh như thế nào?
Nhìn gương mặt đang căng thẳng kia của Tư Mộc, Bạch Hạo Vân vẫn cố
tìm cách khiến cho cô gái nhỏ này giảm bớt lo lắng, hồi hộp, căng thẳng. Bạch Hạo Vân cũng không biết được vì sao Tư Mộc đột nhiên lại căng
thẳng như vậy nữa? Từ lúc vừa nãy đã như vậy rồi. Nhưng lúc đó Bạch Hạo
Vân đang tập trung lái xe nên không còn cách nào giúp cô giảm bớt căng
thẳng cả.
"Được rồi, chỉ là đi chơi thôi chứ! Không cần phải lo lắng như thế
chứ! Tư Mộc, bình tĩnh đi, em cứ như vậy còn làm cho người ta tưởng rằng anh bắt cóc con gái nhà lành đem đi bán đấy!"
Bạch Hạo Vân nửa đùa nửa thật nói với Tư Mộc. Nhưng nhìn như vậy, quả thật còn khiến cho người ta tưởng rằng Tư Mộc bị Bạch Hạo Vân ép đến
đây đấy. Đến lúc đó cho dù Bạch Hạo Vân có tới một trăm cái miệng thì
cũng không thể giải thích được.
"Tôi không sao đâu! Chắc là tôi lâu rồi chưa ra ngoài nên mới như vậy! Anh yên tâm đi, giờ tôi đã cảm thấy không sao nữa rồi!"
Tư Mộc cố gắng khiến cho Bạch Hạo Vân cảm thấy yên tâm hơn. Cô không
muốn vì Minh mà buổi đi chơi hôm nay bị phá hủy như vậy đâu. Trên gương
mặt của Tư Mộc cố gắng nặn ra một nụ cười tự nhiên làm cho Bạch Hạo Vân
cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Thật là, mãi mới có một hôm đi chơi, ai ngờ tự dưng Tư Mộc bỗng nhiên lại cảm thấy lo lắng nó mới đau cơ chứ!
Nhìn nụ cười tươi kia của Tư Mộc, Bạch Hạo Vân cũng cảm thấy yên tâm
hơn phần nào. Anh biết rằng cô cũng đã bình tĩnh hơn rồi, nhưng mà Bạch
Hạo Vân vẫn cảm thấy đáng lo.
Nhưng không sao!
Tư Mộc như vậy là tốt rồi. Bạch Hạo Vân nhìn Tư Mộc, giọng nói trầm
ổn ấm áp vang lên khiến cho đối phương có cảm giác cực kỳ an toàn, không phải lo lắng nữa.
"Nếu như vậy thì quá tốt rồi! Đi thôi! Anh đưa em vào đó!"
Bạch Hạo Vân ngay lập tức bước xuống xe, chạy đến mở cửa xe cho Tư
Mộc, một hành động thể hiện sự ga lăng của một người con trai đối với
người con gái mình yêu. Bạch Hạo Vân đưa cánh tay ra trước mặt của Tư
Mộc, ngỏ ý như là Bạch Hạo Vân muốn nắm tay của Tư Mộc, anh muốn dìu cô
bước xuống xe. Khuôn mặt của Bạch Hạo Vân tràn đầy sự trông đợi.
Tư Mộc cũng không muốn làm khó Bạch Hạo Vân, cô đáp lại anh. Tư vấn
đưa cánh tay trắng nõn của mình đặt lên cánh tay của Bạch Hạo Vân, để
cho anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh kia của cô.
Bạch Hạo Vân cùng với Tư Mộc sóng bước bên nhau, hai người cùng nắm
tay nhau bước vào trong, trông y như một đôi tình nhân thật sự vậy. Nhìn hai người thật sự rất xứng đôi, khiến cho ai ai cũng phải cảm thấy thật là ngưỡng mộ đôi bạn trẻ này đấy!
Vừa mới bước vào, Tư Mộc đã chứng kiến cảnh tấp nập người chạy qua
chạy lại ở trong một không gian thật lớn ở ngoài trời. Người người qua
lại, mua bán tấp nập. Hình như đây là chợ thì phải. Nếu Tư Mộc đoán
không nhầm, thì đây chính là chợ đêm!
Tò mò, Tư Mộc quay sang hỏi người đàn ông đang đứng ở bên cạnh của
mình. Người đàn ông đang thu hút ánh nhìn của những người phụ nữ khác ở
đây, thật là làm cho Tư Mộc cảm thấy khó chịu vô cùng, cô thật muốn đem
Bạch Hạo Vân giấu đi.
"Bạch Hạo Vân, nơi này là....?"
Bạch Hạo Vân hơi cười cười, nhẹ nhàng giải thích với Tư Mộc.
"Thích không? Đây là chợ đêm đấy! Nơi mà những con người đến từ những vùng đất khác nhau tụ họp lại nơi đây để buôn bán, trao đổi mọi thứ
nhưng lại không có xô sát, thế nên nơi này cực kỳ an toàn."
Chính vì nơi này an toàn, thế nên Bạch Hạo Vân mới dám dẫn Tư Mộc đến đây, chứ Bạch Hạo Vân nào có để cho Tư Mộc xảy ra bất cứ chuyện gì cho
được.
Tư Mộc nghe Bạch Hạo Vân nói, cô nhẹ nhàng gật đầu. Tư Mộc đảo mắt
một vòng khắp nơi này, quan sát sự tấp nập, vui nhộn ở đây mà trong lòng của Tư Mộc không khỏi cảm thấy thích thú. Nhưng điều làm cho Tư Mộc cảm thấy khó hiểu chính là ở đây có bao nhiêu là đôi nam nữ dắt tay nhau,
còn khoe ân ái ngay trước mặt mọi người mà không cảm thấy ngại nữa chứ?
Không chỉ có ít mà phải nói là có rất nhiều.
Hầu hết những người đến đây đều là những cặp tình nhân thì phải?
Ừ thì những đôi tình nhân kia đến đây hẹn hò thì đã đành. Nhưng không phải trùng hợp đến nỗi bao nhiêu người cùng chọn một địa điểm để hẹn hò đấy chứ? Không thể nào, theo lời của Bạch Hạo Vân nói thì những người
này đến từ những nơi khác nhau mà, làm sao mà có thể có chung một ý
tưởng được cơ chứ?
Hơn nữa, những đôi tình nhân kia còn công khai thân mật ở trước mặt
của mọi người như thế kia, không biết ngại hả? Nếu là Tư Mộc, cô chắc
chắn sẽ cảm thấy ngại chết mất thôi!
Tư Mộc cảm thấy khó hiểu quay sang hỏi Bạch Hạo Vân. Cánh tay của cô chỉ về phía của những đôi tình nhân kia.
"Bạch Hạo Vân, sao những người kia có thể thân mật ngay giữa đám đông thế nhỉ? Họ không cảm thấy ngại hay sao chứ?"
Nhìn cặp mắt long lanh của Tư Mộc cùng hai bên má hơi phồng lên trông thật là đáng yêu của người con gái đang đứng trước mặt mình, Bạch Hạo
Vân không kìm nén mà bật cười thành công.
"Họ là người yêu mà! Mà họ công khai tình cảm thì là chuyện của họ,
đâu có liên quan gì đến chúng ta đâu. Em cần gì phải quan tâm họ có ngại hay là không?"
Với câu trả lời có cũng như không kia của Bạch Hạo Vân, Tư Mộc hơi
trừng mắt với anh một cái. Ai chẳng biết họ là người yêu cơ chứ? Nhưng
tại sao lại có nhiều người cùng chọn nơi này để hẹn hò, đó mới là điều
mà Tư Mộc cảm thấy tò mò kìa.
Bỗng nhiên, có một cô bé xách một giỏ hoa hồng chạy đến chỗ của Bạch Hạo Vân cùng với Tư Mộc đang đứng ở đó.
"An ơi, anh mua tặng bạn gái của anh một bông hoa đi! Chắc chắn chị ấy sẽ vui lắm đấy anh!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT