Bạch Duệ Thần nhìn vào gương mặt mang theo vẻ ấm ức của người phụ nữ
này, khoé môi của Bạch Duệ Thần hắn không tự chủ được mà nhếch lên.
Người phụ nữ này đúng là cho Bạch Duệ Thần hắn vừa cảm thấy tức giận vừa buồn cười.
"Cô hỏi tôi tại sao à? Mà tại sao tôi lại không được nói như vậy với
cô? Chẳng lẽ Bạch Duệ Thần tôi nói gì sai hay sao chứ? Tư Giai, đừng cố
thể hiện nữa. Cô càng thể hiện thì càng cho thấy cô không phải là người
có đầu óc mà thôi!"
Bạch Duệ Thần đã nói như thế mà cô ta còn không hiểu, vậy thì chứng
tỏ đầu óc của cô ta, không hoạt động là đúng rồi. Cô ta lại còn dám hỏi
là tại sao Bạch Duệ Thần hắn lại nói cô ta như vậy.
Mà Bạch Duệ Thần hắn nói gì sai hay sao chứ? Con người Bạch Duệ Thần
hắn thẳng tính, cứ nhìn thấy gì là nói ra, không quan tâm đến người khác có bị tổn thương hay là không? Cho dù có khiến cho Tư Giai, vợ của Bạch Duệ Thần hắn mất lòng đi chăng nữa thì Bạch Duệ Thần hắn vẫn phải nói
ra.
Bởi vì chính cô ta không biết suy nghĩ trước khi làm việc gì hay cô
ta không chịu động não, chính vì thế mới để cho sự việc tối hôm qua xảy
ra. Nếu người phụ nữ này biết suy nghĩ một chút thì Bạch Duệ Thần hắn
cũng không phải lận đận, không thảm hại như ngày hôm nay đâu. Bạch Duệ
Thần bắt đầu cảm thấy hối hận khi cưới người phụ nữ này về làm vợ.
Bạch Duệ Thần hắn đã lấy phải người như thế nào vậy chứ? Bạch Duệ
Thần hắn lấy vợ về là để cho người đó giúp đỡ hắn, san sẻ gánh nặng với
hắn chứ không phải Bạch Duệ Thần hắn cưới cô ta về để cho cô ta gây thêm bao nhiêu là phiền phức cho Bạch Duệ Thần hắn. Nếu mà biết người phụ nữ này không thông minh như trong tưởng tượng, thì còn lâu Bạch Duệ Thần
mới chấp nhận kết hôn với cô ta.
Không thể hiểu tại sao Bạch Duệ Thần lại yêu phải một người phụ nữ ngu ngốc như vậy cơ chứ?
Tư Giai hậm hực nhìn Bạch Duệ Thần. Chẳng những Bạch Duệ Thần không
cảm thấy hối lỗi khi nói những lời như vậy với cô ta thì thôi đi, nay
Bạch Duệ Thần còn nặng lời với cô ta hơn nữa chứ.
"Bạch Duệ Thần, anh dám mắng em ngu ngốc hay sao? Tại sao anh lại nói em như vậy? Bạch Duệ Thần, đừng có cậy việc em yêu anh thì anh muốn
mắng em như thế nào thì mắng."
Cô ta thật sự không thể chấp nhận được việc người khác mắng cô ta
ngu, nói cô ta là người không có đầu óc. Mà người đó lại chính là chồng
của cô ta, Bạch Duệ Thần mới hay chứ.
Nếu không phải vì Bạch Duệ Thần có tiền thì còn lâu Tư Giai mới kết
hôn với hắn ta. Tuy Tư Giai không phải thuộc dạng người đẹp quốc gia
nhưng ngoài kia cũng có rất nhiều người theo đuổi cô ta đấy. Chỉ là bọn
họ không có nhiều tiền như Bạch Duệ Thần mà thôi.
Lúc đầu, Bạch Duệ Thần yêu cô ta say đắm như vậy mà, còn tìm mọi cách để làm cho cô ta vui nữa. Cũng vì gia đình của Bạch Duệ Thần cực kỳ có
danh tiếng, lại nắm trong tay một khối tài sản khổng lồ như vậy.
Nếu cô ta ở bên cạnh Bạch Duệ Thần, thì nhất định cô ta sẽ được sống
trong sung sướng hết cả cuộc đời. Nếu Bạch Duệ Thần không có tiền thì có chết Tư Giai cũng không thèm để mắt đến hắn ta đâu. Mà bây giờ Bạch Duệ Thần dám đối xử với cô ta như vậy.
"Mấy đứa cãi nhau cái gì mà ồn ào như vậy chứ? Không muốn để cho người khác nghỉ ngơi hay sao?"
Một giọng nói vang lên, tiếng "cạch" phát ra từ chiếc cửa, đó là
giọng nói của một người phụ nữ. Nói chính xác hơn đó chính là giọng nói
của Tố Thư, mẹ của Bạch Duệ Thần.
Bởi vì tiếng cãi nhau của Tư Giai và Bạch Duệ Thần đã vang vọng cả
xuống nhà dưới, khiến cho mọi người muốn nghỉ ngơi mà cũng chẳng được.
Tố Thư biết Bạch Duệ Thần và Tư Giai đang cãi nhau là vì chuyện gì,
nhưng bà ta không muốn để hai đứa chúng nó lớn tiếng đến mức truyền đến
tai của ba chồng mình, đến lúc đó thì chẳng hay một chút nào cả.
Chính vì thế, bà ta mới quyết định lên đây, ngăn cản con trai và con
dâu mình cãi vã. Cãi nhau bình thường thì không nói làm gì, vợ chồng mới cưới mà, cãi nhau thì cũng là chuyện bình thường mà thôi. Nhưng Bạch
Duệ Thần và Tư Giai lại bất hoà vì chuyện của công ty, bà ta không thể
nào không can thiệp vào chuyện này được.
Bởi vì, Bạch Duệ Thần chính là đứa con trai mà bà ta đứt ruột đẻ ra.
Làm sao mà bà ta không hiểu được con trai mình đang nghĩ gì chứ? Tố Thư
biết ở trong lòng của Bạch Duệ Thần đang rất khó chịu, bà ta cũng hoàn
toàn hiểu rõ điều này.
Dù sao Bạch Duệ Thần mong muốn có được chiếc ghế tổng giám đốc kia
như vậy mà, nhưng Bạch lão gia lại đem nó trao lại cho Bạch Hạo Vân, anh trai cùng cha khác mẹ mà cũng chính là người mà Bạch Duệ Thần hắn coi
như là kẻ thù mà. Làm sao mà không khó chịu được chứ? Thế nhưng, Tố Thư
cũng để cho con trai mình tự suy nghĩ, tự lấy lại bình tĩnh, xem xem bản thân mình phải làm gì?
Bà ta không muốn can thiệp vào chuyện này, mà bà ta cũng không có
quyền can thiệp. Tố Thư chỉ là con dâu của nhà họ Bạch mà thôi, Bạch lão gia không cho phép bà ta can thiệp vào những chuyện như thế này. Nhưng
dù sao, bà ta vẫn là một người mẹ, bà ta luôn mong muốn con trai mình có được chiếc ghế tổng giám đốc kia.
Nhưng trong chuyện này, không phải bà ta cứ muốn là được.
Nhưng bà ta không thể để chuyện này truyền đến tai của Bạch lão gia
được. Điều đó rất không có lợi cho con trai của bà ta, cũng chính là
Bạch Duệ Thần. Đến lúc đấy, Bạch lão gia sẽ cho rằng, Bạch Duệ Thần là
người vì danh lợi, vì quyền lực mà không thể kiềm chế được bản thân
mình. Khi đó, hình tượng mà Bạch Duệ Thần xây dựng bao nhiêu năm nay
chắc chắn sẽ sụp đổ.
Tố Thư cũng chẳng có ưa gì đứa con riêng tên là Bạch Hạo Vân kia đâu, nhưng vì cái nhà này, bà ta phải cố gắng mà nhẫn nhục. Bạch Hạo Vân
chính là đứa con riêng của chồng bà ta với người phụ nữ kia, làm sao mà
bà ta có thể vừa mắt được cơ chứ. Hơn nữa bây giờ, Bạch Hạo Vân đã đủ
lông đủ cánh rồi, thế nên mới quay lại cắn ngược lại bà ta và Bạch Tu
Văn.
Bạch Hạo Vân dành lấy chức vụ tổng giám đốc kia từ trong tay của con
trai bà ta, Bạch Duệ Thần chỉ sau một đêm. Khiến cho con trai của bà ta
mất đi toàn bộ mọi thứ.
Cái gì mà là người không ham hư vinh lợi lộc. Tất cả chỉ là giả dối
mà thôi. Thực chất, ở trong lòng của Bạch Hạo Vân đã muốn có chiếc ghế
tổng giám đốc này từ lâu rồi chứ gì? Chẳng qua là chỉ muốn thể hiện ra
cho Bạch lão gia thấy mà thôi, khiến cho Bạch lão gia càng thêm tin
tưởng.
Bà ta biết tỏng những suy nghĩ ở trong đầu của Bạch Hạo Vân rồi.
Tố Thư bước vào căn phòng ngủ của con trai mình và Tư Giai. Không khí ở đây đang cực kỳ căng thẳng, phải nói là căng đứt dây đàn. Bạch Duệ
Thần ánh mắt sắc lạnh nhìn Tư Giai cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống
người phụ nữ này vậy đấy.
Tư Giai cũng không có kém cạnh một chút nào đâu. Ngoài mặt cô ta bày
ra bộ mặt đau khổ nhưng ở trong lòng của cô ta đang không ngừng mắng
chửi Bạch Duệ Thần.
"Hai đứa có chuyện gì mà cãi nhau ầm ĩ cả nhà lên thế?"
Tố Thư đưa mắt nhìn hai đứa nó, lên tiếng hỏi xem rốt cuộc là chuyện
gì đang xảy ra. Tuy bà ta đã biết rõ nguyên nhân hai đứa chúng nó cãi
nhau là vì việc gì.
Bạch Duệ Thần nhìn thấy mẹ mình, hắn ta cũng chỉ cúi đầu một cái,
nhưng lại không mở miệng nói gì. Bây giờ, khuôn mặt của Bạch Duệ Thần
trông cực kỳ khó coi, hắn ta cũng chẳng muốn nói chuyện một chút nào.
Tư Giai nghe thấy tiếng nói vang lên thì cô ta ngay lập tức quay sang chỗ của Tố Thư, lập tức chạy về phía của bà ta. Cô ta bày ra cái khuôn
mặt cứ vừa như bị Bạch Duệ Thần bắt nạt vậy, khóc lóc ỉ ôi như là muốn
mách lẻo vậy.
"Mẹ, mẹ xem anh ấy đi. Bạch Duệ Thần anh ấy đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài thì thôi đi, nay anh ấy lại mắng chửi con thậm tệ nữa. Mẹ nói xem có phải anh ấy quá đáng lắm hay không?"
Tư Giai cầm chiếc áo sơ mi mà trên đó có dính một vết son màu đỏ đưa
cho Tố Thư xem. Cô ta nước mắt nước mũi, cứ như là muốn nhờ mẹ chồng đòi lại công bằng cho mình vậy. Cô ta thật sự không cam tâm khi bị Bạch Duệ Thần mắng như vậy một chút nào.
Tố Thư cầm lấy chiếc áo sơ mi trắng từ trên tay của con dâu, bà ta
thấy trên đó in đậm một vết son màu đỏ ửng, bà ta đoán rằng Bạch Duệ
Thần chắc chắn đã xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác. Bà ta quay sang
hỏi Bạch Duệ Thần.
"Bạch Duệ Thần, con mau nói đi, chuyện này là sao?"
Thấy Tố Thư nghiêm mặt như vậy, trong lòng của Tư Giai vui mừng như
mở cờ trong bụng. Cô ta cứ nghĩ mẹ chồng của mình sẽ mắng cho Bạch Duệ
Thần một trận cơ.
Khuôn mặt của Bạch Duệ Thần vẫn như vậy, chẳng thay đổi một chút nào, chẳng hề tỏ ra hối hận hay là sợ hãi một chút nào cả, thái độ vẫn cứ
như vậy.
"Như mẹ thấy thôi! Mà chuyện này cũng chẳng có gì cả, chỉ là Tư Giai làm quá lên mà thôi!"
Cái gì?
Cô ta làm quá lên ư?
Chẳng lẽ chồng cô ta ra ngoài tìm người phụ nữ khác mà cô ta vẫn phải giữ im lặng, coi như không có chuyện gì xảy ra hay sao? Không! Cô ta
không phải là người phụ nữ hiền lành gì, cô ta không thể nào chấp nhận
được việc này được. Vậy mà Bạch Duệ Thần lại còn dám nói cô ta làm quá
lên!
Hai mắt của Tư Giai trợn to như không thể nào tin nổi!
"Bạch Duệ Thần, anh dám nói em làm quá lên sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT