Tống Diên nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Đầu óc hắn rất loạn, sau khi nhìn thấy sổ khám bệnh kia, hắn vẫn luôn ở trạng thái hồn bay phách lạc, nhiều năm rồi hắn chưa bước chân vào nhà họ Tống, vì để tìm được Hạ Lâm trong thời gian ngắn nhất, không tiếc quỳ xuống cầu xin bố trước mặt mọi người; vì để gặp được Hạ Lâm, kể cả Hạ Lương có dùng những lời lẽ khó nghe để móc mỉa hắn như thế nào, hắn cũng làm như mắt mù tai điếc.

Khi đó trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là sớm được nhìn thấy Hạ Lâm, chỉ khi nhìn thấy Hạ Lâm, tất cả những thứ lệch ra khỏi quỹ đạo chắc chắn sẽ trở lại như cũ.

Nhưng giờ đây, Hạ Lâm vẫn luôn chiều theo ý hắn, lại dùng giọng điệu bình thản đào những tâm tư mà hắn đã chôn giấu rất kĩ lên, hắn phát hiện ra, khiến cho hắn không còn chỗ nào để lẩn trốn nữa.

Hắn muốn phản bác, nhưng có rất nhiều chuyện ngay cả hắn cũng chưa suy nghĩ rõ ràng, đối diện với ánh mắt tan rã nhưng lại sắc bén như khoét sâu vào trong lòng hắn của Hạ Lâm, hắn phát hiện ra dù mình có giải thích như thế nào, cũng không thể vãn hồi được tình cảm của Hạ Lâm dành cho mình nữa.

"Anh đi đi." Hạ Lâm quay mặt đi, nhàn nhạt hạ lệnh đuổi khách. "Từ nay về sau, hai chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa, anh không cần phải cảm thấy có lỗi với em, vì... em buông tay rồi, cũng không còn bị ràng buộc nữa."

Lần gặp mặt này của Tống Diên và Hạ Lâm, chấm dứt với thất bại thuộc về Tống Diên.

Sau khi bị Hạ Lâm đuổi ra khỏi phòng, Tống Diên cũng không rời đi như vậy, hắn vẫn mặt dày ở lại nhà họ Hạ, buổi tối ngủ ở ghế sofa trong phòng khách cũng không vấn đề gì.

Vì khuyên nhủ thất bại, ánh mắt của Hạ Lương dành cho Tống Diên, như nhìn một thứ công cụ đã mất giá trị lợi dụng.

Mà thái độ của những người khác ở nhà họ Hạ vô cùng lạnh lùng với hắn, mặc dù không mở miệng đuổi hắn, nhưng chắc chắn không chào đón hắn tiếp tục ở lại.

Nhưng Tống Diên không quan tâm, những ngày qua, hắn phát hiện ra da mặt mình đột nhiên dày lên rất nhiều, vốn trước đó vẫn cho là chuyện này rất mất mặt, hắn cũng làm hết.

Hắn không biết mình cố chấp ở lại nhà họ Hạ có ý nghĩa gì, nhưng hắn biết rất rõ, hắn không thể rời đi, chỉ cần hắn rời đi, hắn sẽ chẳng còn gì nữa.

Những điều này cũng không thể làm cho bệnh tình của Hạ Lâm chuyển biến tốt hơn.

Chập tối ngày thứ ba khi về tới nhà họ Hạ, Hạ Lâm đã rơi vào trạng thái mê man, không thể tỉnh lại nữa.

Hạ Lương bất đắc dĩ đưa Hạ Lâm tới phòng điều trị tích cực của bệnh viện, mà Tống Diên cuối cùng cũng được ở bên cạnh giường chăm sóc cho Hạ Lâm lân nữa, vì tất cả mọi người đều đang chuẩn bị hậu sự cho Hạ Lâm, không có ai để ý tới hắn nữa.

Từ khi Hạ Lâm hôn mê đến khi cậu qua đời, chỉ có tám tiếng đồng hồ ngắn ngủi.

Tám tiếng đồng hồ này, với Tống Diên mà nói, dài dằng dặc như tám năm.

Hắn ở bên cạnh giường của Hạ Lâm, nắm lấy hai bàn tay thon gầy của Hạ Lâm, ôn lại những kỉ niệm từ nhỏ đến lớn của hai người.

Rất nhiều chuyện đã bị chôn sâu trong trí nhớ của hắn, bỗng nhiên lại hiện lên rất rõ ràng.

Hoá ra, hắn và Hạ Lâm vốn được xem là trúc mã trúc mã; hoá ra, khi hai người vẫn ở tuổi chưa biết gì, Hạ Lâm đã kín đáo tỏ tình với hắn; hoá ra, trước khi quen biết Dư Lạc Đồng, trong cuộc sống của hắn đều tràn ngập hơi thở của Hạ Lâm; hoá ra, có nhiều kỉ niệm quan trọng như vậy, vì hắn vô tâm không để ý, cuối cùng đã hoá thành bọt biển.

Mãi đến khi Hạ Lâm trút hơi thở cuối cùng, Tống Diên vẫn nắm chặt lấu tay cậu, mặc cho người trong bệnh viện tìm đủ mọi cách cũng không thể tách hắn ra được.

Cuối cùng vẫn phải để Hạ Lương ra mặt, anh bảo Chu Sóc đấm cho Tống Diên một đấm, đánh cho hắn ở trạng thái trúng tà tỉnh lại.

"Em ấy mất rồi," Hạ Lương túm lấy cổ áo Tống Diên, nghẹn ngào gầm lên, "Giờ mày níu tay em ấy thì có ích lợi gì chứ? Mày có thể chết theo em ấy không!"

Tống Diên như bị sét đánh, chán nản buông lỏng tay.

Hắn ngơ ngác nhìn thân thể của Hạ Lâm được đưa lên xe, biến mất ở cuối hành lang dài của nhà xác, trong đầu hắn không ngừng vang vọng lời nói của Hạ Lương 'Mày có thể chết theo em ấy không!"

Sao lại không?

Trái tim của Tống Diên mấy ngày nay trống rỗng vì đau khổ, bất thình lình vì một câu nói, đột nhiên trở lại hiện thực, tìm được bến đỗ.

Khoảng thời gian tiếp theo, biểu hiện của Tống Dương vô cùng bình tĩnh.

Hắn bình tĩnh giúp Hạ Lương chủ trì tang lễ của Hạ Lâm, tỉnh táo lấy thân phận goá phụ để đọc diễn văn trong buổi lễ truy điệu, tỉnh táo bê hũ tro cốt của Hạ Lâm, tiễn cậu đi đoạn đường cuối cùng.

Rồi sau đó, vào đêm '7 ngày'* của Hạ Lâm, Tống Diên cạo sạch râu, mặc bộ âu phục mới tinh, leo lên đỉnh toà nhà 24 tầng, dùng tư thế ôm lấy khoảng không mà nhảy xuống.

* 7 ngày: là 7 ngày đầu tiên sau khi một ngày qua đời. Người ta tin rằng sau 7 ngày, linh hồn người chết sẽ trở về.

Trong giây phút rơi xuống, ánh mắt vỡ vụn của hắn nhìn thẳng lên bầu trời đen như mực, dường như đang im lặng cầu nguyện.

Nếu như, còn có kiếp sau.

Tác giả có lời muốn nói

Công thụ đều trọng sinh, chỉ là thời gian thụ trong sinh sớm hơn công, hmmm

Tống Diên: Tui cảm nhận được sự ác ý của tác giả

Tác giả: Hê hê hê hê

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play