Chu Sóc đi vòng quanh sân thể dục với Hạ Lâm hết một vòng, hắn phát hiện ra Hạ Lâm hình như không vội vàng tìm kiếm cái gì cả, chỉ bước đi không mục đích, cũng không biết là đang nghĩ ngẩn ngơ cái gì.
Mãi cho đến khi trời tối dần, Chu Sóc không nhịn được mà nhắc nhở hắn: "Nhị thiếu gia, cậu có muốn đến nhà ăn ăn cơm trước không? Nếu không đi sớm thì sẽ không mua được cơm đâu..."
Hạ Lâm lúc này mới chậm rãi hồi thần, ngắm nhìn ráng chiều sắp biến mất ở đường chân trời, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Quả nhiên, cái số mệnh chó má này... Hừm."
"Không có gì," Hạ Lâm vừa xoay người đi về phía nhà ăn, vừa nói, "Đi ăn cơm."
Lúc hai người tới nhà ăn, quả nhiên đã không còn bao nhiêu người.
Họ chọn vừa một cái bàn, Chu Sóc cầm hai cái bát đi lấy cơm, Hạ Lâm ngồi ở bàn chán nản chờ đợi, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Dư Lạc Đồng cầm đĩa thức ăn còn thừa đi ngang qua, hai người nhìn nhau trong chốc lát, Dư Lạc Đồng có vẻ hơi bất ngờ và mất tự nhiên.
Nếu là thường ngày, Hạ Lâm sẽ giả bộ như không nhìn thấy cậu ta, xem như không nhìn thấy gì mà nhìn sang chỗ khác. Nhưng lần này, đột nhiên cậu gọi Dư Lạc Đồng lại.
Dư Lạc Đồng ngẩn ra, dừng bước nhìn cậu.
"Có thể ngồi đây một lúc không, tôi có mấy lời muốn nói với cậu." Giọng Hạ Lâm vẫn rất hoà nhã, khiến cho Dư Lạc Đồng có chút thụ sủng nhược kinh*.
* Thụ sủng ngược kinh: Được sủng ái/được đối xử tốt mà kinh sợ.
Dư Lạc Đồng nghĩ một lúc, gật đầu một cái, đặt đĩa thức ăn xuống, ngồi đối diện với vị trí của Hạ Lâm.
Hạ Lâm đắn đo một lúc, hỏi: "Cậu... và Tống Diên... hai cậu yêu nhau hả?"
Dư Lạc Đồng không nghĩ rằng cậu vừa mở miệng ra lại hỏi câu này, trợn mắt một lúc lâu mới nói: "Sao cậu lại hỏi như vậy?"
"Chiều nay, tôi nhìn thấy các cậu trong lớp... Ừm, tôi chỉ vô tình nhìn thấy thôi, cũng không nói ra đâu, cậu không cần phải lo."
Dư Lạc Đồng cũng không lo là cậu sẽ nói ra ngoài, chỉ là khi nghe Hạ Lâm nhắc tới chuyện này cậu có chút lạnh lòng. Cậu cúi đầu im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: "Đúng, tôi và cậu ấy đang yêu nhau."
Hạ Lâm không nói gì thêm nữa.
Lâu đến mức Dư Lạc Đồng nghĩ là cậu không muốn nói chuyện tiếp nữa, bỗng nhiên cậu lại nghe Hạ Lâm mở miệng nói: "Nếu đã yêu nhau, vậy thì đối xử với cậu ấy tốt một chút nhé. Tống Diên thật ra là một đứa rất bướng bỉnh, một số chuyện có thể sẽ không suy nghĩ chu đáo, cậu nên bỏ qua cho nó."
Dư Lạc Đồng vốn chỉ muốn kích động cậu thôi, không nghĩ là đợi lâu như vậy, lại chờ được câu nói như thế, nhất thời tức đến mức nước mắt cũng ứa ra.
Dư Lạc Đồng quay đầu đi, ra sức nhắc nhở bản thân mình không được mềm yếu, không thể rơi nước mắt vào lúc này, không thể để cho đối phương coi thường mình hơn.
Chỉ mấy giây sau, cậu quay đầu lại, tặng Hạ Lâm một nụ cười rực rỡ: "Cậu không cần bận tâm, nếu tôi đã lựa chọn Tống Diên, đương nhiên sẽ tốt với cậu ấy gấp bội."
Nói xong, cậu ta cầm đĩa thức ăn bước vội đi.
Lúc Chu Sóc bưng hai bát cơm trở lại, đã nhìn thấy bóng lưng Dư Lạc Đồng vội vã rời đi, hắn kì quái nhìn Hạ Lâm một cái, thấy cậu lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng "Đừng nói chuyện với tôi", cho nên vô cùng thức thời mà ngậm miệng lại.
Sau tiết tự học buổi tối hôm đó, Hạ Lâm phá lệ không ở lại lớp nửa giờ nữa, mà cầm balo lên xoay người nói với Tống Diên: "Đi về cùng không?"
Tống Diên ngẩn người một chút, sau đó gật đầu vội: "Có có." Miệng sắp ngoác đến mang tai.
Hai người đẩy xe đạp từ nhà xe ra, Hạ Lâm quay đầu nói với Chu Sóc: "Cậu đi trước đi, tôi muốn nói chuyện với Hạ Lâm một chút."
Chu Sóc là vệ sĩ của cậu, đương nhiên không dám bỏ lại Hạ Lâm mà đi riêng, hắn nghĩ một lúc, nói: "Tôi đứng ở giao lộ phía trước chờ cậu."
Tống Diên không biết vì sao Hạ Lâm lại chủ động tìm hắn nói chuyện, cứ thế hắn đẩy xe đi theo Hạ Lâm, phát hiện ra bản thân có chút căng thẳng và mong đợi vô hình.
Hạ Lâm ra đến cồng trường, tránh được làn sóng học sinh qua lại không dứt, dẫn Tống Diên đi vào một con đường nhỏ tĩnh lặng.
Hai người im lặng một lúc, Tống Diên thỉnh thoảng lại nhìn Hạ Lâm, muốn chờ cậu mở miệng trước, nhưng lại muốn chủ động phá vỡ sự im lặng, đang lúc hắn đang xoắn xuýt, hắn nghe thấy Hạ Lâm chậm rãi mở miệng nói: "Tống Diên, cậu đã hạ quyết định sẽ đi theo con đường này chưa?"
Tống Diên không hiểu nhìn trước nhìn sau: "Con đường nào?" Không phải Hạ Lâm dắt hắn vào con đường nhỏ này sao?
Hắn chỉ nghe Hạ Lâm tiếp tục nói: "Cậu chắc là cậu thích đàn ông chứ?"
"Í?" Đề tài chuyển quá nhanh, Tống Diên ngẩn ra một lúc, ngay sau đó nhớ tới chuyện chiều nay mình tới tìm Dư Lạc Đồng để kiểm tra.
Mặc dù Dư Lạc Đồng nói tình hướng của hắn chưa xác định được, nhưng hắn cảm thấy, nếu cứ qua loa phủ nhận chuyện mình thích đàn ông không, sợ rằng Hạ Lâm sẽ lại lạnh lùng phân chia ranh giới với hắn, vì muốn trở thành "Người cùng loài"với Hạ Lâm, hắn cũng phải giả làm gay một chút thôi.
Nghĩ tới đây, Tống Diên không chút do dự gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi thích đàn ông."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT