Tống Diên nhìn chằm chằm vào Hạ Lâm cho đến khi cậu uống đến hớp cuối cùng, tâm trạng cũng dần dần vui lên, khoác một tay lên bả vai Hạ Lâm, lớn giọng reo hò: "Được! Anh em tốt, ra dáng đàn ông, ông đây uống cùng cậu!"
Dứt lời, hắn cũng uống sạch lon của mình.
Đột nhiên Hạ Lâm cảm thấy có chút váng đầu.
Kiếp trước vì muốn ở bên cạnh Tống Diên, cậu không cầm tiền của gia đình, lăn lộn ở một công ty nhỏ, thường uống rượu xã giao với khách hàng, rèn luyện tửu lượng, uống một hơi hết một lon bia, đối với cậu chỉ là muỗi.
Nhưng mà cậu quên, thân thể của mười năm trước chưa được va chạm xã hội nhiều, cũng chưa trải qua nhiều tiệc rượu, từ từ uống thì chắc không có vấn đề gì, uống trong một hớp như vậy, vẫn có chút khó chịu.
Lúc nhận ra được điều này, cậu vội vàng đè tay Tống Diên lại, nói: "Đừng uống nữa."
Cậu sợ còn uống như vậy, bản thân mình cũng không thể trụ nổi, chứ đừng nói đến chuyện đưa Tống Diên an toàn về nhà.
Nhưng Tống Diên toàn hoàn không nghe lời cậu, nắm lấy tay Hạ Lâm, nói không rõ lời: "Hạ Lâm, khoảng thời gian qua, đm, tôi thực sự cảm thấy ngột ngạt muốn chết... Cậu biết không, chưa bao giờ ông đây cảm thấy bực bội như vậy!"
"Cậu nói cậu muốn làm học sinh ưu tú, Ok, ông đây không có ý kiến, ông giơ cả hai tay ủng họ cậu; cậu nói cậu muốn nghiêm túc nghe giảng, yên tĩnh học tập, không muốn bị người khác quấy rầy, ông tình tình nguyện ngồi chơi một mình hoặc ngủ cũng không dám nói chuyện riêng với cậu; cậu nói cậu không thích Dư Lạc Đồng, ông đây cũng không nhắc đến cậu ta nửa chữ trước mặt cậu. Ông đã làm đến mức này rồi, cậu còn muốn thế nào nữa? Ông đây coi cậu là anh em, cậu coi ông đây là không khí."
"Hôm nay sinh nhật mười tám tuổi của ông, chuyện quan trọng như vậy sao cậu có thể nói là quên được, cậu... Rốt cuộc cậu có còn là con người không? Hai ta lớn lên cùng nhau, rõ ràng đã nói là cả đời làm anh em thân thiết, nhưng trong lòng cậu có tôi không, có thật sự coi tôi là anh em không?"
Tống Diên nói xong câu cuối cùng, lại cảm thấy nghẹn lời.
Hạ Lâm nghe mà khoé mắt chua xót, đau khổ trong lòng Tống Diên, cậu biết chứ; nhưng nỗi khổ trong lòng cậu, Tống Diên không hề hay biết.
Tống Diên luôn miệng nói coi cậu là anh em, nhưng điều cậu không muốn nhất chính là làm anh em với Tống Diên.
Ở kiếp trước, cậu vừa thầm mến Tống Diên, vừa muốn làm anh em để tiến đến tình yêu đích thực mà gượng cười vui vẻ.
Cho tới sau này, Dư Lạc Đồng giả chết rời đi, Tống Diên không gượng dậy nổi, ngày đêm mượn rượu giải sầu, cậu mới dè dặt ôm ấp yêu thương, từ từ khiến Tống Diên ngoảnh mặt về phía mình.
Cậu vẫn nhớ, cái đêm lợi dụng lúc Tống Diên uống say, lần đầu cậu và hắn phát sinh quan hệ kia, mặc dù Tống Diên không nói gì, nhưng vẻ mặt "hoá ra anh em của tôi dùng ánh mắt nay để nhìn tôi" của hắn như hiểu ra nhưng lại kèm thêm thương hại và khinh thường.
Loại thương hại và khinh thường này, gần như khiến cho Hạ Lâm tổn thương, nhưng cậu vẫn hèn mọn, sa vào trong đó.
Khi đó cậu nghĩ, dù sao thì đời này đã như vậy rồi, tự tôn tự trong cái gì nữa, cũng không có ý nghĩa gì cả, chỉ cần có thể ở bên cạnh Tống Diên, bị hắn nhìn nhận như thế nào cũng không sao cả.
Nhưng có thật là cậu "không sao" không, sự thật đã chứng minh, con người có một lòng tham vô hạn với tình yêu.
Sau khi chiếm được thân xác của Tống Diên, cậu lại muốn có được trái tim của hắn. Có được trái tim hắn, cậu lại muốn toàn bộ mọi thứ, thậm chí là cả cuộc đời của hắn.
Nhưng cậu quá ngây thơ rồi, ngay từ lần đầu tiên Tống Diên lên giường cùng cậu, hắn cũng chỉ coi cậu là thế thân của Dư Lạc Đồng, không cần biết cậu toàn tâm toàn ý, móc tim móc phổi cho Tống Diên như thế nào, chỉ cần Dư Lạc Đồng trở lại, hắn ngay lập tức lộ bộ mặt thật.
Tống Diên chưa từng trao cho cậu tình yêu của hắn, nói gì đến một đời một kiếp, tất cả chỉ là cậu tự dối mình gạt người mà thôi.
Editor: Achlys
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT