Đào Nhật Kỷ: Vui vẻ. 1: Tỏ tình thành công. 2: Nhìn thấy hai vị nữ thần Thường Du cùng Kỷ Dao Quang trên Vọng Nguyệt Sơn. 3: Vì sao chúng tôi quên mất ký tên?

Đây là một Weibo không nhiều người chú ý, nhưng trong thời gian ngắn, Weibo này đột nhiên được nhiều người chuyển phát. Vốn mọi người chỉ biết Kỷ Thường ra ngoài du lịch, hiện tại đến địa điểm cũng biết. Trong lúc nhất thời, Vọng Nguyệt Sơn trở thành địa điểm được tìm kiếm nhiều nhất, các tiểu thương bán rong dưới chân núi đều có cờ hiệu "hồ lô đường của nữ thần", "gà nướng của nữ thần".

Thành phố X là một thành phố rất đặc sắc, khác biệt rất lớn với thành phố H và S, người dân ở đây chất phác như thành phố đào nguyên không bị thế tục ô nhiễm. Kỳ nghỉ này vẫn còn dài, Kỷ Dao Quang cũng không muốn về sớm, đi theo Thường Du khắp ngõ ngách, trải nghiệm không khí tự do, ấm áp.

Tình huống nguy hiểm bất ngờ ập đến, ở trung tâm thương mại, một người mặc đồ đen cầm dao đột nhiên lao đến, dao trên tay mạnh mẽ đâm đến Kỷ Dao Quang, Thường Du duỗi tay đỡ, cánh tay xuất hiện một vết thương lớn mấy cm, máu ào ạt chảy xuống. Nàng nhịn xuống cảm giác đau thấu tim, xoay người nhìn Kỷ Dao Quang, thấy cô bị một người khác dùng côn công kích, thân thể ngã xuống đất. Bảo vệ trung tâm thương mại nghe tin chạy đến, chế trụ tên bắt cóc muốn chạy trốn, mà người đi đường trong cửa hàng sau khi báo cảnh sát và gọi cấp cứu, bắt đầu chỉ trỏ, cầm điện thoại quay lại. Có người nhận ra Thường Du và Kỷ Dao Quang, tiếng hô vang lên tạo nên oanh động thật lớn.

Thường Du nhịn xuống cảm giác hoa mắt chóng mặt, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, những tiếng ong ong trong tai ngày càng nhiều, nàng đẩy Kỷ Dao Quang, liên tục gọi tên cô, giọng càng lúc càng nhỏ. Miệng vết thương trên tay nàng có thể chỉ cần khâu vài mũi là được, nhưng nhìn thấy Kỷ Dao Quang hôn mê, nàng sợ cô sẽ không tỉnh lại. Suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu làm cả người nàng lạnh đi như va phải tảng băng.

#Kỳ nghỉ dài ngọt ngào của hai người gặp phải kẻ bắt cóc tập kích#,#Kỷ Thường bệnh viện#, #kẻ bắt cóc hành hung, Kỷ Dao Quang hôn mê#.

Gần như cùng thời gian, trên mạng xuất hiện rất nhiều thông tin, có các video ngắn không rõ ghi lại cảnh tượng ghê người kia. Trong video, máu trên cánh tay Thường Du đang chảy xuống đất nhưng nàng như không thấy đau, nàng mất đi sự lạnh lùng và trấn định, tay chân luống cuống gọi tên Kỷ Dao Quang.

Kỷ Khai Dương đang mở cuộc họp ở công ty thì nhận được tin, đẩy hết tất cả hợp đồng hợp tác cho bạn, nhanh chóng bay đến thành phố X. Trình độ y tế của phía Tây Nam không bằng thành phố S, vừa nhìn vết thương trên tay Thường Du được khâu, vừa nhờ bạn liên hệ chuyên gia chuẩn bị chuyển viện cho Kỷ Dao Quang đang hôn mê. Vết thương của nàng có thể khâu lại còn trên người Kỷ Dao Quang không tìm thấy vết thương nào, cây côn kia không tạo nên thương tổn cho cô nhưng cô lại hôn mê bất tỉnh, toàn bộ chuyên gia của bệnh viện đến xem cũng lắc đầu hết cách.

"Em......" Thường Du vô cùng tự trách, nếu không phải nàng đưa Kỷ Dao Quang đến đây, có thể đã không xảy ra chuyện. Nếu nàng chú ý xung quanh, đã tránh được chuyện nguy hiểm này. Nàng nắm chặt tay lại, sau khi bác sĩ bảo thả lỏng, cả người vẫn đang run rẩy, trong đầu nàng là gương mặt trắng bệch của Kỷ Dao Quang. Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt trầm tĩnh của Kỷ Khai Dương, đau đớn cùng chật vật không chỗ che giấu hiện trong mắt.

"A Du, em không cần tự trách, bình tĩnh chút, Dao Dao sẽ không sao." Giọng Kỷ Khai Dương kìm nén lửa giận, kẻ hành hung đã bị bắt, này rõ ràng là vụ đả thương người có chủ ý từ lâu, chẳng qua không biết là ai lại tàn nhẫn như vậy. Hít sâu một hơi, nói tiếp: "Anh đã liên hệ xong rồi, chúng ta về thành phố S đi, Dao Dao nhất định không sao."

Tất cả chỉ số đều bình thường nhưng lại lâm vào hôn mê, cuối cùng bệnh viện đưa ra kết luận dở khóc dở cười: "Bệnh nhân như chìm vào giấc ngủ." Nhưng ai ngủ lại gọi mãi không thức? Trong đầu Thường Du hiện lên những tình tiết kỳ quái trong phim, nàng biết Kỷ Dao Quang cất giấu tâm sự, em luôn nhắc đến mộng cảnh kia, có thể có một thế giới khác như lời lão nhân trên xe nói sao? Hồn phách của em đã thoát khỏi hiện tại, đi đến nơi khác? Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, tuyệt vọng từ đáy lòng làm toàn bộ tinh thần của nàng bị suy sụp cùng bóng tối như bao lấy cơ thể nàng. Nàng nhớ đến nick phụ của Kỷ Dao Quang từng đăng: "Mọi người tin vào trọng sinh sao, dù sao thì tôi tin." Có thể mình mới là người trong giấc mộng của em nên lần này em trở về thế giới vốn có của mình sao? Trước nay Thường Du không tin những chuyện huyền huyễn, nhưng suy nghĩ này không ngừng hiện lên trong đầu nàng.

Đại sư Nguyệt Thần Điện bỗng gọi điện đến, Thường Du đang ngồi xổm trên đầu giường giật mình, trong lòng bỗng cháy lên tia hy vọng: "Chờ con bé giải quyết hoang mang thật lâu trong mộng, sẽ tỉnh lại, nguyện hai người bình an." Giọng già nua từ đầu dây kia truyền đến như vượt qua cả năm tháng đại dương sinh ra sự vĩnh hằng, tịch mịch. Lòng Thường Du dần yên ổn lại, nàng xoa mặt Kỷ Dao Quang, nhẹ thở dài, nói: "Không biết trong giấc mơ của em, dáng vẻ của chị thế nào? Cũng không biết em rốt cuộc còn muốn ngủ bao lâu?"

Sau khi trở lại thành phố S, hầu như các bác sĩ tốt nhất đều tập trung trước giường bệnh của Kỷ Dao Quang, kiểm tra toàn thân hết lần này đến lần khác, cuối cùng thở dài lắc đầu không tìm được nguyên nhân, chỉ kiến nghị ở lại bệnh viện quan sát, nếu thật sự có chuyện cũng thuận tiện hơn. Kỷ Khai Dương mua cháo về phòng, thấy bữa sáng vẫn chưa được ăn, thở dài ra ngoài. Trên hành lang dài có rất nhiều bệnh nhân cùng người nhà đi lại, hắn cầm điếu thuốc không tìm thấy bật lửa, sau một lúc ném nó vào thùng rác. Cửa kính xuất hiện một gương mặt tiều tụy, tái nhợt, Kỷ Khai Dương quay đầu nhìn thấy Thường Du, trầm giọng nói: "Người hành hung hẳn là fans."

"Của em?" Thường Du đau lòng, bắt đầu có ý định rời khỏi giới giải trí.

"Không phải." Kỷ Khai Dương lắc đầu: "Em cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản phải không? Anh sẽ tiếp tục tra, em ở bệnh viện chăm sóc Dao Dao, chuyện khác để anh đi xử lý."

"Trực giác nói cho em, chuyện này là vì em mà có." Thường Du cong môi, tự giễu cười.

Kỷ Khai Dương không tỏ ý kiến, sau một lúc lâu nói: "Em không kiểm soát được hành vi cùng suy nghĩ của người khác, em cũng không biết một người có thể xấu đến đâu, nhưng em phải tin gieo nhân nào gặt quả nấy. Dao Dao không có lỗi với ai, em ấy sẽ không xảy ra chuyện." Duỗi tay xoa đầu Thường Du, Kỷ Khai Dương bảo nàng an tâm, bầu không khí trong bệnh viện khiến hắn không thở nổi, cười nói: "A Du em cũng phải chăm sóc bản thân, em cần phải ăn cơm."

"Dạ." Thường Du trầm giọng đáp.

Dư luận trên mạng không ngừng nghỉ, không ít phóng viên đi vào bệnh viện, khi gặp được Thường Du, nhanh chóng vọt đến, bắt lấy cơ hội truy vấn: "Xin lỗi Thường tiểu thư, hiện tại Kỷ tiểu thư thế nào? Kế tiếp cô có tính toán gì không? Nghe nói cô từ chối lời mời của tạp chí M để đi du lịch? Cô nghĩ thế nào về chuyện này....."

Có thể bước vào trong bệnh viện hẳn cũng có quan hệ, Thường Du cười lạnh nghe nàng hỏi xong, mày nhướng lệnh, khóe mắt tràn đầy vẻ lạnh buốt cùng hàn quang, nàng hơi nhấp môi, nói ra ngữ khí không còn sự thong dong cùng bình tĩnh như trước: "Chờ ngày nào đó, người thân nhất của cô nằm ở đây, tôi lại đến trả lời câu hỏi của cô." Toàn thân nàng tỏa ra khí lạnh như muốn đông chết người. Nụ cười trên mặt phóng viên hơi cứng, còn muốn hỏi tiếp, Thường Du đã xoay người rời đi.

"Sau khi dỗi fans, Thường Du lại dỗi phóng viên, nữ thần trong tưởng tượng của mọi người cũng không thong dong cao nhã, không dính khói lửa phàm tục đâu." Có một tài khoản marketing tên Một Ngày Tháng Tư đã đăng Weibo như vậy, trong thời gian ngắn có mấy vạn chuyển phát, bình luận bên dưới hỗn loạn. Trong lúc này, antifans của Kỷ Thường không dám nói lời nào, dẫn đến Weibo này đều là tiếng la mắng, fans cọc tính trực tiếp vào bệnh viện chủ Weibo đang nằm để nhìn xem có thể sinh ra chút cảm khái không thể hiểu được không. "Thế giới này sao lại có nhiều tai bay vạ gió như vậy, ai biết sẽ dừng trên đầu ai, vì sao không thể có thêm chút thiện tâm cùng khoan dung?" Bên dưới đầy lời chúc phúc, hiếm thấy không có các thánh đạo đức lên tiếng phê phán.

Sau khi tài khoản marketing bị mắng xong, thẹn quá hóa giận, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, đăng hết tất cả những thứ có trong tay: "Có thể mọi người không tin, hai vị nữ thần của mấy người thật sự ân ái như mấy người nghĩ sao? Một người bạn luật sư của tôi nói, hai người cãi đến ly hôn. Dưới đây là đơn thỏa thuận ly hôn, thấy rõ chưa, bên trên là chữ ký của Thường nữ thần của mấy người. Mọi người cho rằng quan hệ của hai người rất tốt sao? Chẳng qua là giả vờ, hấp dẫn fans thôi. Có thể ngay cả bị thương hôn mê cũng là giả, cũng chỉ có một đám ngốc mới bị lừa."

- ------------ Còn dây dưa như vậy? Cô bị mù sao? Tình cảm hai người không tốt Thường Du sẽ chắn dao sao? Tôi cũng hy vọng có người làm vậy với cô, mười nhát, không trăm nhát đi, để đầu óc cô tỉnh chút, không còn nhỏ nước.

- ------------ Nhà ai mà không có mâu thuẫn? Hiện tại không phải hai người rất tốt sao? Người bạn luật sư của cô có phải không có đạo đức nghề nghiệp không?

Biên Vu Đình V: @ Một Ngày Tháng Tư, cô cho rằng tôi không biết cô là ai? Có bản lĩnh thì đừng ra cửa, coi chừng gặp quỷ đó.

Ngày đầu tiên biết chuyện này, Biên Vu Đình nổi trận lôi đình, hận không thể bắt lấy kẻ hề nhảy nhót kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play